Chương 338: Chương 338
Chương 338: Chương 338Chương 338: Chương 338
Lê Sơ nhìn ra Triệu Vân chán ghét, lặng lẽ đi tới trước mặt cô, bảo cô dẫn Tiểu Mạn vào nghỉ ngơi trước.
Triệu Vân cảm kích nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Sơ Sơ."
Khóe môi Lê Sơ cong lên: "Không sao, mau vào đi."
Cô đi tới trước mặt hai người kia, ôn hòa nói: "Tôi tiễn hai người ra ngoài."
Ông bà cụ nào còn quản được Triệu Vân, trong mắt bọn họ chỉ có tiền.
Đưa đến cửa, Lê Sơ dừng bước: "Đây là tiền dưỡng lão của hai người, cầm đi, sau này đừng làm khó chị Vân nữa."
Cô mịt mờ nhắc nhở hai ông bà không nên nhất thời nóng não đều đưa tiền cho con trai. Em chồng kia của chị Vân vừa nhìn cũng không phải là mặt hàng tốt gì, muốn số tiền này chỉ sợ cũng không phải để làm chính sự.
Đây rốt cuộc là chuyện nhà người khác, cô không tiện nhúng tay, đành không mặn không nhạt ám chỉ hai câu, có thể nghe hiểu hay không thì xem chính bọn họ.
Lúc hai ông bà trở vê vừa vặn gặp được con trai ở nửa đường, vui vẻ rạo rực đưa tiền cho con.
Ngô Thừa vừa thấy mới chỉ có mười vạn, không hài lòng bĩu môi, miệng mắng vài câu thô tục khó nghe: "Chút tiên này đủ làm gì! Cô ấy không phải còn có mười vạn sao? Các người đi đòi lại đi."
Ông bà lão cho dù không biết xấu hổ cũng không có khả năng động đến mười vạn của Triệu Vân, dựa theo đạo lý mà nói, tiên kia vốn là một phân cũng không nên cho bọn họ, là Triệu Vân tâm thiện để lại một nửa cho bọn họ.
Bà lão trấn an con trai: "Mười vạn cũng đủ rồi, chúng ta đưa tiền sính lễ cho người ta, tiền hôn lễ chúng ta đã sớm tích góp cho con."
Sắc mặt Ngô Thừa hung ác nham hiểm, trong đầu tràn đầy tâm tư độc ác.
Anh trai anh đã chết, khoản bồi thường kia nên là của anh, Triệu Vân coi như là thứ gì, cũng dám lấy tiền của mình.
Loại tiện nhân này đáng chết!
Ngô Thừa cầm tiền, chỉ để lại một câu: "Tôi còn có chút việc, hai người về trước đi." Rồi đi về phía nam.
Hai ông bà cũng không suy nghĩ nhiều, càng không biết Ngô Thừa cầm số tiền này đi trả nợ cờ bạc.
Anh ta thiếu mười lăm vạn nợ cờ bạc, nếu lấy được toàn bộ tiền Triệu Vân đưa tới, không chỉ trả hết được tiền nợ, anh ta còn có thể lãi thêm năm vạn.
Trả lại mười vạn cho sòng bạc, Ngô Thừa thoáng thở phào nhẹ nhõm, còn có thời gian đi tìm mười vạn còn lại.
Ngô Thừa trốn ở góc tường âm u, sương mù lượn lờ ánh mắt như bọ cạp độc.
Chỉ cần Triệu Vân chết, khoản tiền kia tự nhiên sẽ rơi vào trong tay mình.
Tiểu Mạn bình an trở về, Triệu Vân kinh hồn lạc phách cũng bình ổn, Lê Sơ để lại thời gian cho mẹ con cô ở chung thật tốt, sau bữa trưa thì cho Triệu Vân nghỉ, không để cô đi ra hỗ trợ.
Buổi chiều khách trả phòng nhiều, vào ở cũng chỉ có lác đác vài người, nhiệt độ trên mạng qua đi, việc làm ăn của Lộc Minh Nhã Xá lại khôi phục vẻ ảm đạm ngày thường. Lê Sơ thu dọn xong phòng khách thì đã đến hoàng hôn, sau khi ăn cơm tối mới thoáng rảnh rỗi, bồi con gái ở trong sân chơi một lát, thanh toán xong sổ sách chuẩn bị xong việc vặt đã là mười giờ đêm khuya.
Lê Sơ xoa bả vai mỏi nhừ trở về phòng rửa mặt, nhìn con gái ngủ say trên giường, trong mắt nhu tình như nước, nhẹ hôn trán trắng noãn của con gái, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: "Ngủ ngon bảo bối."
Đáp lại cô chỉ có tiếng ve kêu ngoài cửa sổ.
Mệt mỏi cả buổi chiều, Lê Sơ nằm xuống không bao lâu liền ngủ thiếp đi, giấc ngủ của cô từ trước đến nay nông cạn, một chút động tĩnh cũng có thể bừng tỉnh.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô tựa hồ ngửi được mùi thuốc lá nông đậm, như là lửa lớn thiêu đốt tản ra mùi vị, sặc đến mức trong lúc ngủ cô ho khan một tiếng, ý thức cũng tỉnh táo lại.
Cô giãm lên mặt đất lạnh đi ra ngoài cửa, mùi thuốc lá càng sặc người.
Ngay lập tức cô nhận ra đó là ngọn lửa.
Lê Sơ không kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy đến quầy lễ tân ấn còi báo cháy, âm thanh chói tai xuyên qua cả nhà trọ.