Chương 339: Chương 339
Chương 339: Chương 339Chương 339: Chương 339
Trong lòng cô nhớ đến con gái, trở về phòng ôm lấy con gái đang ngủ say chạy ra ngoài, cô bé bị tiếng còi báo động đánh thức, sợ tới mức khóc ròng, Lê Sơ cũng không có tâm tư trấn an cô bé, ra ngoài sân, cô nhìn đám người trốn ra lại không thấy bóng dáng mẹ con Triệu Vân.
Trong lòng Lê Sơ hoảng loạn, cơ thể không ngừng run rẩy.
Cô đưa con gái phó thác cho một đôi vợ chồng bên cạnh, đó là khách trọ ở trong quán, tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng Lê Sơ có thể xác nhận bọn họ là người tâm thiện, giao con gái cho bọn họ cô cũng yên tâm.
Người phụ nữ giữ chặt Lê Sơ, giọng nói lo lắng: "Cô không thể đi vào, quá nguy hiểm”
Lê Sơ hất tay cô ra, đáy mắt trong suốt một mảnh đỏ tươi, khàn giọng nói: "Người nhà của tôi ở bên trong, tôi phải đi vào cứu họ."
Cô mặc kệ tất cả xông vào bên trong, còn chưa đi tới cửa viện, đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt.
"Buông ral Buông ra!" Lê Sơ dùng hết toàn lực giãy ra, nhưng không dao động được chút nào.
Cổ họng cô đã nghẹn ngào, nỗi sợ hãi cực lớn bao bọc cô, giống như rơi vào vực sâu vô tận, Tôi đã không còn cha, không thể không có mẹ nữa."
Cô ngẩng đầu nước mắt lưng tròng, tràn đầy tuyệt vọng,'Phó Tự Trì, em không thể mất mẹ nữa."
Cô không dám tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra sau khi mất mẹ, cô quá yếu đuối để chịu đựng nỗi đau mất cha ba năm trước. Phó Tự Trì vẫn bình tĩnh như trước, anh gọi Thời Doanh tiến lên, dặn dò: "Giúp tôi chăm sóc tốt cho cô ấy, tuyệt đối không được để cô ấy vào."
Hai tay anh nắm cánh tay Lê Sơ, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô,'Sơ Sơ, anh nhất định sẽ cứu mẹ em ra, tin anh, anh nhất định làm được."
Lê Sơ nhìn anh, hơi thở đều ngưng trệ.
Trái tim thấp thỏm lo âu của cô vào giờ khắc này đột nhiên bình tĩnh lại, cô không biết mình làm sao lại như vậy, nhưng cô lại không hiểu sao tin những lời này của anh.
Ánh mắt Phó Tự Trì quá mức chân thành tha thiết, thậm chí sạch sẽ sáng ngời đến mức không trộn lẫn một chút tạp chất, giống như sóng nhỏ dập dờn trên mặt hồ, cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trong mắt anh.
Nước mắt ngậm trong hốc mắt rơi xuống, cô cắn môi gật đầu.
Phó Tự Trì đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng không thôi: "Đừng khóc, chờ anh."
Anh đi vào trong sân, thân ảnh rất nhanh không còn trong ánh lửa.
Lê Sơ phát hiện kịp thời, lửa còn chưa kéo dài, nguồn lửa ở phòng bên trái lầu một, nơi đó là phòng của mẹ con Triệu Vân, gân đó chính là phòng của Phùng Ngọc Dung.
Lửa cháy lớn như vậy, khói đặc cuồn cuộn xông thẳng vào đêm tối, ánh lửa chập chờn khiến mắt Lê Sơ cũng bắt đầu phát đau.
Trong lòng không có một khắc nào có thể bình tĩnh lại, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện mọi người bình an.
Qua vài phút, trong khói đặc hiện lên bóng người, Lê Sơ vui mừng tiến lên vài bước, tim đã vọt lên cổ họng. Lúc nhìn thấy mẹ con Triệu Vân, cô liên tục hỏi: "Có khỏe không? Có bị thương không?”
Cô không nhìn thấy thân ảnh của mẹ, dự cảm không tốt xông lên, cô gắt gao nắm lấy tay Triệu Vân: "Mẹ em đâu?”
Triệu Vân thở hổn hển mấy hơi, nói tiếp: "Chị không thấy dì Phùng, em đừng lo lắng, vừa rồi tiên sinh kia cứu chúng ta về sau lập tức đi bên dì Phùng, nhất định sẽ cứu ra."
Lê Sơ bất lực gật đầu.
Cô còn có thể gì, còn có thể làm gì?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thế lửa thủy chung không có xu thế hạ xuống, chung quanh tiếng người không ngừng, tiếng la hét liên tiếp: "Xe cứu hỏa tới rồi sao?"
Trước cửa viện vây quanh một vòng người vây xem náo nhiệt, Lê Sơ bị bọn họ đẩy ra, cả người giống như một con búp bê mất đi linh hồn, trong đầu không ngừng hiện ra lời Phó Tự Trì nói với cô trước khi đi vào.
"Đừng khóc, chờ anh."
Tầm mắt đã sớm mơ hồ, cô vẫn chống đỡ không để nước mắt trong hốc mắt rơi xuống.