Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Chương 340

Chương 340: Chương 340 Chương 340: Chương 340Chương 340: Chương 340

Cô không khóc, cô chờ anh trở vê.

Anh nhất định sẽ trở về, mang theo mẹ cùng nhau từ biển lửa trở vê.

Tiếng còi phòng cháy chữa cháy từ xa đến gần, vang vọng bầu trời đêm.

Rất nhanh, lính cứu hỏa đã bắt đầu kéo dây cảnh giới, sơ tán quần chúng vây xem.

"Ở đây nguy hiểm, lui về phía sau." Lính cứu hỏa cảnh báo Lê Sơ.

Lê Sơ không nhúc nhích, không có phản ứng qì.

Thời Doanh bước lên kéo cô về phía sau,'Ði thôi mẹ em nhất định sẽ không sao.”

"Thật vậy sao?" Đôi mắt ảm đạm của Lê Sơ lóe lên tia hy vọng, giọng nói nhẹ đến phát run.

Ngọn lửa cũng không nhỏ, Phó Tự Trì lại đến gần ngọn lửa, lâu như vậy còn chưa ra chỉ sợ là... Thời Doanh không dám nói sự thật suy đoán của mình cho Lê Sơ, người rơi vào tuyệt vọng cần một chút hy vọng, nếu không nhất định sẽ không chịu nổi.

Anh gật đầu: "Thật đấy, A Tự và mẹ em sẽ không sao đâu."

Hiện giờ, anh không thể không gánh vác trách nhiệm của Phó Tự Trì, chăm sóc Lê Sơ và Linh Lan thật tốt, anh không thể lộ ra một tia kinh hoảng, anh phải bình tĩnh.

A Tự, hy vọng cậu bình an vô sự.

Anh thầm cầu nguyện trong lòng. Lê Sơ lui ra ngoài dây cảnh giới, Tiểu Linh Lan bị dọa không nhẹ, khóc lóc đòi mẹ. Đôi vợ chồng kia không có biện pháp đành phải ôm Linh Lan đến trước mặt Lê Sơ.

Lê Sơ đón lấy con gái ôm chặt vào lòng, ánh mắt vẫn hướng về phía ánh lửa.

Tiểu Linh Lan rất nhanh ngừng khóc, thút thít hỏi: "Mẹ ơi, bà ngoại đâu?”

Trẻ con không hiểu thế nào là cháy, chỉ là theo bản năng sợ hãi.

Lê Sơ nhẹ nhàng an ủi con gái: "Bà ngoại sắp ra rồi."

Cô cũng đang an ủi chính mình.

Cô còn có con gái, cô là trụ cột của con gái, tuyệt đối không thể ngã xuống.

Thời gian quá dài, tất cả mọi người đều biết người bên trong còn sống đi ra khả năng quá nhỏ, tất cả mọi người đều an ủi cô, khuyên giải cô, nhưng Lê Sơ không muốn buông tha.

Một khắc không có kết quả, một khắc cô cũng không buông bỏ.

Phó Tự Trì từng nói sẽ đưa mẹ cô ra ngoài, anh nhất định sẽ làm được.

Thế lửa dần dần bị dập tắt, ánh lửa chói mắt kia từ trong tâm mắt mơ hồ biến mất, chỉ còn lại khói đặc cuồn cuộn.

Mà trong đám khói dày đặc này, rốt cuộc hiện ra bóng người.

Lê Sơ nín thở, sợ mình nhìn lầm.

Thẳng đến khi thân ảnh kia càng ngày càng gần, cô mới dám thở ra một hơi, giọt lệ ngậm ở trong mắt trong nháy mắt rơi xuống.

Mặt Phùng Ngọc Dung bị hun đến biến thành màu đen, bà quấn chăn màu trắng ẩm ướt, dưới sự hộ tống của lính cứu hỏa bình an đi ra.

"Mẹ!" Lê Sơ bất chấp sự ngăn cản của dây cảnh giới muốn xông vào, lại bị lính cứu hỏa kịp thời ngăn lại.

Trên mặt Phùng Ngọc Dung hoàn toàn không có kinh hỉ sống lại sau kiếp nạn, trên mặt âm trâm chảy lệ nóng, bà chậm rãi đi tới bên người Lê Sơ, bỗng nhiên đi không được, nước mắt chảy càng dữ dội, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Sơ Sơ, là mẹ hại cậu ấy."

Lê Sơ còn không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhìn thấy mẹ, trái tim treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, trái tim trống trải bị lấp đầy trong nháy mắt.

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?”

Phùng Ngọc Dung bụm mặt tự trách không thôi, không ngừng lặp lại câu nói kia: 'Là mẹ hại cậu ấy, nếu không là vì cứu mẹ, cậu ấy cũng sẽ không..."

Ánh mắt Lê Sơ khựng lại, cảm thấy choáng váng: "Mẹ nói là... ai?"

Cô không dám suy đoán khả năng đó.

Không đâu! Không đâu! Phó Tự Trì sẽ không xảy ra chuyện!

"Phó..."

Phùng Ngọc Dung vừa mới mở miệng, còn chưa nói xong, Lê Sơ đã thấy lính cứu hỏa khiêng một cáng cứu thương đi ra.

Hô hấp đột nhiên ngừng lại, tâm can giống như là bị người không ngừng lôi kéo cực kỳ đau khổ.

Bóng đêm lờ mờ, cô cách rất xa, không thấy rõ người trên cáng trông như thế nào, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy quần áo bị cháy hoàn toàn thay đổi trên người anh. "Phó Tự Trì" Cô gọi tên anh. Xen lẫn trong tiếng còi cảnh sát và tiếng ồn ào, tiếng gọi của cô vẫn rõ ràng như cũ, đó là âm thanh cô dùng hết tất cả sức lực phát ra.
Bình Luận (0)
Comment