Chương 341: Chương 341
Chương 341: Chương 341Chương 341: Chương 341
Tuy nhiên, cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
Xe cứu thương đã sớm chờ ở một bên, lính cứu hỏa đưa người lên xe cứu thương, Lê Sơ giao con gái cho mẹ, cùng Thời Doanh đẩy đám người chen chúc ra, đi về phía xe cứu thương.
Cửa xe đang muốn đóng lại, Thời Doanh từ xa hô một tiếng: "Chờ một chút.
Hai người thở hổn hển chạy tới, quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.
"Hai người là ai?" Bác sĩ hỏi.
"Tôi là bạn của cậu ấy."
"Tôi là người nhà của anh ấy."
Lê Sơ và Thời Doanh đồng thời đáp lại.
Hai chữ người nhà lại là từ trong miệng Lê Sơ nói ra.
Thời Doanh bất ngờ nhìn cô một cái, lại không dám lãng phí thời gian, trực tiếp lên xe cứu thương.
Đến gần mới nhìn thấy vết thương của Phó Tự Trì thảm thiết như vậy, vai trái của anh bị bỏng đến phát cháy, xung quanh nổi lên những vũng nước lớn nhỏ, Lê Sơ chỉ nhìn thoáng qua rồi quay mặt đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cho đến khi cô không nhịn được nữa, tiếng khóc thấp thỏm từ cổ họng cô tràn ra.
Tay đang nắm Phó Tự Trì khẽ siết, Lê Sơ ngừng khóc, ngước mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh tuấn kia nhiễm bụi bặm, hiện ra vẻ âm trâm buồn bực, anh mấp máy môi, gian nan phát ra âm thanh: "Đừng khóc."
Mắt chớp chớp, nước mắt lại không khống chế được rơi xuống, Lê Sơ nghẹn ngào nói: “Có đau không?”
"Không đau.' Phó Tự Trì vẫn không phát ra âm thanh quá lớn, giọng nói truyền đến cổ họng giống như bị bịt kín.
Vớ vẩn, sao lại không đau? Bị bỏng nặng như vậy, khẳng định đau muốn chất.
Lê Sơ siết chặt tay anh không chịu buông ra.
Ý thức của Phó Tự Trì bắt đầu tiêu tán, anh vốn đã hôn mê, nhưng nghe thấy tiếng khóc của Lê Sơ, anh đã nghĩ, Sơ Sơ của anh phải sống hạnh phúc vui vẻ, sao có thể khóc được, anh để bản thân từ trong hư vô giấy giụa ra, nhưng bây giờ, anh biết sẽ không chịu nổi nữa.
Anh còn muốn nhìn cô nhiều hơn, muốn nhìn dáng vẻ lúc cô cười.
Anh nghĩ, nếu cứ như vậy rời đi cũng tốt, anh sẽ không bao giờ quấy rây cô nữa, cô có thể sống cuộc sống an ổn mà cô muốn.
Lê Sơ cảm thấy bàn tay cô đang nắm cũng sắp rút đi, cô gấp đến độ không biết làm sao, chỉ có thể siết chặt hơn, nước mắt trào ra mãnh liệt: "Phó Tự Trì, anh không được chết, anh phải sống thật tốt."
"Sơ Sơ...' Phó Tự Trì yếu ớt gọi tên cô, như là muốn khắc sâu cái tên này trong lòng, cùng nhau mang đi.
Lê Sơ chưa bao giờ hoảng hốt như vậy, cô rất sợ, thật sự rất sợ,'Em ở đây, A Tự, em ở đây."
"Thật tốt, lại nghe thấy em gọi anh là A Tự." Giọng nói càng lúc càng yếu, gân như không nghe rõ.
"Nếu anh thích nghe sau này em đều gọi anh như vậy có được không?"
Đôi mắt tràn đây nước mắt của Lê Sơ thấm đẫm máu, ngực tắc đến mức cô sắp không thở nổi, đầu óc cô rất loạn, không thể suy nghĩ gì, cô chỉ biết là anh sẽ chết, sẽ rời xa cô.
Cô không muốn anh chết, cũng không muốn anh rời đi.
Lê Sơ điên cuồng gào thét: "Phó Tự Trì, anh còn chưa đợi được em tha thứ, còn chưa nghe Linh Lan gọi anh một tiếng cha, anh cam tâm chết như vậy sao?"
Thời Doanh giữ chặt Lê Sơ muốn khuyên cô.
Lê Sơ bất chấp lời khuyên can của anh, quay đầu nhìn bác sĩ, khẩn cầu: "Bác sĩ, ông cứu anh ấy, xin ông cứu anh ấy."
Cô che mặt khóc không thành tiếng.
Bác sĩ chỉ lắng lặng ngồi ở một bên, cẩn thận chú ý dao động trên màn hình.
Lê Sơ dân nản lòng, cô cho rằng bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức, bó tay không biện pháp.
Thời Doanh đưa khăn giấy cho Lê Sơ, bình thản nói: 'Lau đi."
Lê Sơ cầm khăn giấy không nói lời nào, mặc cho nước mắt tàn sát bừa bãi.
Thời Doanh thấy tâm tình cô ổn định lại, mới lên tiếng nói: "Cậu ấy không sao, chỉ ngất đi thôi."
Hơn nữa còn đau đến ngất xỉu. Trên đời này anh hiểu Phó Tự Trì nhất, từ nhỏ đã sợ đau, nhưng cứng rắn nhất không thừa nhận, bị thương cũng chịu đựng không chịu nói một tiếng kêu đau. Huống chỉ là ở trước mặt Lê Sơ, làm sao có thể kéo mặt xuống nói đau.