Chương 343: Chương 343
Chương 343: Chương 343Chương 343: Chương 343
Phùng Ngọc Dung dậy sớm đến phòng bếp nấu canh, nấu canh gà mấy tiếng đồng hồ thơm nồng bốn phía, bà bỏ vào trong bình giữ ấm dặn dò Lê Sơ mang ởđi bệnh viện.
Lê Sơ mang theo con gái cùng đi, Tiểu Linh Lan ngồi ở trong xe xa xa nhìn thấy bảng chữ thập của bệnh viện, sợ hãi trốn thẳng vào trong ngực Lê Sơ, giọng trẻ con nói: 'Không muốn tiêm, sợ sợ."
"Không tiêm, mẹ dẫn con đi gặp..." Lê Sơ dừng một chút, thở nhẹ một hơi, nói tiếp: "Đưa con đi gặp cha."
Tiểu Linh Lan mở to hai mắt, đôi mắt tròn xoe giống như quả nho, bỗng nhiên miệng xẹp xuống: "Mẹ đừng bỏ con, con không cần cha."
Cô bé sợ là mẹ không cần cô nữa, cho nên mới dẫn cô bé đi gặp cha.
Chú Phó là cha cô bé, từng tặng quà cho Linh Lan, tuy Linh Lan cũng thích chú, nhưng cô bé không muốn ở bên chú, nhóc con chỉ muốn ở bên mẹ.
Lê Sơ trấn an con gái, vuốt tóc cô bé,'Cha bị thương, mẹ cùng con đi thăm cha, được không?”
Tiểu Linh Lan gật đầu: "Vậy được rồi."
Chỉ cần mẹ không bỏ cô lại, đi thì đi thôi.
Nhưng tại sao cha lại bị thương? Là đấu vật sao?
Tiểu Linh Lan nắm tay mẹ đi ở trong hành lang bệnh viện, đây là lân đầu tiên không tới bệnh viện để tiêm, cô nhóc kia rất cao hứng, lúc đi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tới cửa phòng bệnh thì dừng bước, Lê Sơ gõ cửa. Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trong phòng bệnh vang lên: "Vào đi."
Lê Sơ ấn tay nắm cửa dắt con gái đi vào.
Phó Tự Trì đã tỉnh táo lại, vai trái của anh bị bỏng nghiêm trọng, băng vải quấn một vòng lại một vòng, ván giường được kéo lên khiến anh có thể dễ dàng nửa dựa vào.
Một khắc nhìn thấy Lê Sơ, đôi mắt anh khẽ run lên, hô hấp cũng ngưng trệ trong chớp mắt,'Sao em lại tới đây?"
Trong lòng kinh hỉ lặng lẽ nảy mầm, sau khi tỉnh lại không thấy Lê Sơ, anh cho rằng những lời tối hôm qua anh nghe được chỉ là một giấc mộng.
Nhưng bây giờ Lê Sơ đang đứng trước mặt anh, dường như anh có thể chạm vào cô.
Lê Sơ không nói gì, Thời Doanh nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay cô, giảng hòa nói: "Đương nhiên là đến thăm cậu, không thấy mang canh cho cậu sao."
Anh thuận thế mở ra, mùi thơm trong nháy mắt bay ra, Thời Doanh khen không dứt miệng: "Cái này cũng quá thơm rồi, Lê Sơ, tay nghề của em đã có thể mở nhà hàng rồi, lát nữa nếu em có ý nguyện tôi sẽ đầu tư cho em."
Thời Doanh càng nói càng lộn xộn, đề tài kéo dài mười vạn tám ngàn dặm.
Lê Sơ ôn hòa cười cười: "Đây là mẹ tôi làm."
Tay nghề của mẹ luôn rất tốt, được tán dương Lê Sơ cũng mừng cho mẹ mình.
Thời Doanh hít sâu một hơi.
Sau khi bình tĩnh lại, anh mở bàn trên giường bệnh ra, bỏ canh trong tay lên, anh tiến đến bên tai Phó Tự Trì, thấp giọng trêu ghẹo: "Lần này xem như cậu bị thương không vô ích."
Bị thương vai trái đổi lấy sự tán thành của mẹ vợ, coi như là đáng giá.
Tối hôm qua sự quan tâm của Lê Sơ đối với Phó Tự Trì anh cũng nhìn thấy, tha thứ cho Phó Tự Trì cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Nhiều năm như vậy, người anh em của anh cuối cùng cũng chịu đựng được.
Thời Doanh nhường ghế bên giường ra, gọi Lê Sơ đến ngồi, còn mình thì ngồi xuống ghế sofa phía dưới bệ cửa sổ.
Lê Sơ không chối từ.
Tiểu Linh Lan ngồi trên đùi cô, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm người trên giường bệnh.
Lê Sơ cúi đầu kề sát vào con gái, nhẹ giọng nhắc nhở: "Linh Lan, lời mẹ vừa nói với con còn nhớ không?”
Cô nhóc gật đầu thật mạnh, trong mắt lóe sáng, cô vươn bàn tay nhỏ bé, muốn sờ vai trái của Phó Tự Trì "Có đau không? Cha ơi."
"Con... Con gọi chú là gì?" Giọng Phó Tự Trì mang theo sự run rẩy không ngừng.
Là anh nghe lâm sao?
Linh Lan vừa gọi anh là cha à?
"Cha ơi." Tiểu Linh Lan lại hô một tiếng, cô bé ngẩng đầu nhìn mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra mê mang.
Cô nhóc không có kêu sai mà, là mẹ bảo bé kêu như vậy.