Chương 344: Chương 344
Chương 344: Chương 344Chương 344: Chương 344
Lê Sơ xoa khuôn mặt trắng nõn của con gái, dịu dàng cười,/Linh Lan ngoan, để chú Thời Doanh dẫn con đi mua kẹo ăn được không?”
Khi được nhắc tới, Thời Doanh từ trong khiếp sợ trở lại bình thường.
Ý của Lê Sơ anh hiểu rõ, cô muốn nói chuyện riêng với Phó Tự Trì.
Thời Doanh đứng dậy tiến lên, cúi người vươn tay về phía Tiểu Linh Lan: "Cha nuôi dẫn con đi mua kẹo."
Anh thủy chung không quên thân phận của mình, anh là cha nuôi của Linh Lan.
Tiểu Linh Lan không muốn rời khỏi mẹ, nhưng cô bé lại đặc biệt muốn ăn kẹo, do dự rối rắm thật lâu, vẫn nghênh đón cái ôm ấp của Thời Doanh.
"Vậy chúng ta phải nhanh chóng trở về nha." Giọng nói non nớt từ trong miệng tiểu gia hỏa truyền ra.
Cô bé sợ mẹ bỏ mình lại.
Trước khi đi, cô ghé vào trên vai Thời Doanh, chau đôi mày thanh tú, trong ánh mắt lộ ra một tia sợ hãi,'Mẹ, nhất định phải chờ con trở về nha."
"Ừm" Lê Sơ nhìn con gái, nét mặt lộ vẻ dịu dàng.
Lúc này bé con mới yên tâm rời đi cùng Thời Doanh.
Trong phòng bệnh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Không ai mở miệng nói gì, trong cuộc chiến không tiếng động này, dường như ai nói trước thì người đó sẽ nhận thua. Nhưng người nhận thua vĩnh viễn đều là Phó Tự Trì.
"Sơ Sơ." Anh gọi tên cô, trong giọng nói là lưu luyến nói không rõ.
Trong đầu anh hiện ra vô số vấn đề muốn chứng thực từ Lê Sơ, ví dụ như cô có gọi anh là A Tự hay không, ví dụ như sau này cô có gọi anh như cô đã hứa hay không, lại ví dụ như cô có nguyện ý tha thứ cho anh hay không.
Lời đến bên miệng lại một chữ cũng không nói ra được.
Bởi vì anh sợ hãi, sợ hãi đó chỉ là một giấc mộng khi anh hôn mê.
Không bị Lê Sơ phủ nhận, anh thậm chí còn có thể lừa gạt chính mình, nhưng mà một khi chứng thực, có lẽ ngay cả cơ hội lừa gạt chính mình anh cũng không có.
Lê Sơ khẽ mím môi, lắng lặng nhìn Phó Tự Trì, sắc mặt dịu dàng trầm xuống từng chút một, cô hỏi anh: "Anh không muốn cái mạng này nữa sao?"
Nghĩ đến cảnh anh nằm trong xe cứu thương ngay cả hô hấp cũng cực kỳ yếu ớt kia, tim Lê Sơ đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ.
Khoảnh khắc đó, cô thật sự cho rằng anh sẽ chết.
Cô hận sự lạnh lùng của anh năm đó, càng hận anh không từ thủ đoạn cưỡng đoạt phá hủy hạnh phúc của cô, nhưng khi cô cho rằng anh sắp chết, cô mới ý thức được mình căn bản không thể thừa nhận khả năng mất đi anh.
Khúc mắc yêu hận giữa cô và anh có thể trở nên hời hợt trước cái chết, không đáng nhắc tới. Tất cả thống khổ, oán hận, đau xót đều có thể được san bằng, điều cô muốn, cũng chỉ là anh sống thật tốt.
Lê Sơ đứng dậy chạm vào vết thương của Phó Tự Trì.
Thân trên của anh trần trụi, vai trái cùng bụng đều buộc băng vải, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, thật sự là chật vật. "Đau không?" Cô lại hỏi một lần nữa lời con gái vừa hỏi.
Phó Tự Trì cầm tay cô, đôi mắt ảm đạm sáng lên, khóe môi hàm chứa nụ cười, khàn giọng nói: "Đau."
Nước mắt Lê Sơ nhỏ xuống, vừa vặn rơi xuống xương quai xanh của Phó Tự Trì.
Khối xương nhô lên kia cùng vai cổ hình thành vùng lõm xuống tích trữ một giọt nước mắt kia.
"Đừng khóc."
Lê Sơ cúi người hôn lên môi anh.
Đây là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện chủ động hôn anh.
Chỉ là môi cùng môi chạm vào nhau, lại hàm chứa tình yêu nồng đậm đối với nhau, so với mỗi một lần thân mật từng xảy ra thì càng thêm động tình.
Rời khỏi môi anh, Lê Sơ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nói với anh: "Theo đuổi em một lần nữa, giống như hồi đại học vậy."
Trở lại điểm xuất phát, bọn họ bắt đầu lại từ đầu.
Tâm mắt giao nhau, mặt Lê Sơ dân nóng lên, nhớ tới hành vi lớn mật vừa rồi bỗng nhiên cảm giác được một tia e lệ.
Phó Tự Trì nhìn chằm chằm ánh mắt né tránh của Lê Sơ, nhếch môi cười khẽ.