Chương 345: Chương 345
Chương 345: Chương 345Chương 345: Chương 345
"Anh cười cái gì?" Lê Sơ vừa thẹn vừa lúng túng, vành tai cũng đỏ bừng.
Cô quay mặt đi không nhìn anh nữa, nhỏ giọng ấp úng: "Anh coi như cái gì cũng không nghe thấy."
"Nhưng anh đã nghe rõ từng chữ, ghi tạc trong đầu không thể quên được nữa, làm sao bây giờ?”
Phó Tự Trì một tay chống ván giường cố gắng đứng dậy, vai trái và bụng đều không dùng được lực, động tác của anh vô cùng gian nan, trong lúc vô tình lại đụng đến vết thương.
Cũng không phải đau đớn khó có thể chịu đựng, anh lại cố ý kêu đau một tiếng.
Quả nhiên khiến Lê Sơ chú ý: "Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"
Cô cuống quýt đỡ anh, dùng thân thể của mình chống đỡ anh.
Trên người cô mặc sườn xám màu lam sương trắng, thắt lưng cố ý thả rộng rãi một chút, nhưng vẫn tinh tế như cũ.
Bộ quân áo này là cô may khi mấy năm trước mới về thị trấn Văn Đức, khi đó cô vừa sinh con gái không lâu, dáng người tương đối mập mạp, sau đó bận rộn chuyện nhà trọ cũng gầy đi rất nhiều, quần áo cũng không mặc để vào trong phòng chứa đồ, hiện tại trong phòng cháy đến tìm không ra một bộ quần áo hoàn chỉnh, cô chỉ có thể lấy quần áo năm xưa ra mặc tạm.
Phó Tự Trì ôm eo cô, eo Lê Sơ thật sự quá nhỏ, một tay anh có thể ôm cô vào lòng.
Anh khẽ cúi đầu ngửi hơi thở trên người cô, vị ngọt nhạt, giống như một sợi dây dẫn đốt lên rung động trong lòng anh.
Anh khẽ hôn lên trán cô, khuôn mặt sắc bén dịu dàng, giọng khàn khàn: "Sơ Sơ, cám ơn em."
"Cảm ơn em nguyện ý cho anh một cơ hội nữa."
Anh chờ ngày này đã lâu, lâu đến mức anh cho rằng sẽ không bao giờ một ngày như vậy nữa.
Vô số đêm khuya, anh nghĩ tới ngày này đến thì anh sẽ phản ứng thế nào, có lẽ sẽ kích động đến không thể kiềm chế chính mình, có lẽ giữ cái khẩu khí kia, quyết tâm triệt để buông bỏ, nhưng mà ngày này thật sự đến, anh lại không biết nên làm sao.
Anh vẫn sợ hãi, sợ mình không thể nắm chắc cơ hội duy nhất, sợ mình lại mất đi lần nữa.
Ngày gặp lại cô sau khi chia tay ba năm, anh đã biết đời này rốt cuộc không có biện pháp buông tay cô nữa.
Dùng lời của Thời Doanh mà nói chính là anh quá cố chấp, nhận định dù chết cũng không quay đầu lại.
Thời Doanh cố ý mang theo tiểu Linh Lan ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài lâu hơn một chút, chọn rất nhiều đồ ăn vặt, đều là đồ cô nhóc kia thích ăn, vốn còn muốn đi dạo một thời gian ngắn, cho người trong phòng bệnh đầy đủ cơ hội ở chung, nào ngờ Tiểu Linh Lan ủy khuất cọ vai anh, lộp bộp nói muốn trở về tìm mẹ.
Thời Doanh sợ nhất là con gái khóc, bé con khóc lại càng muốn mạng của anh. Anh vừa dỗ dành, vừa trở về,Linh Lan ngoan, đừng khóc nữa, cha nuôi mang con về tìm mẹ."
Cũng không biết bọn họ nói chuyện xong chưa...
Khi Thời Doanh trở lại phòng bệnh thì thấy Lê Sơ được Phó Tự Trì ôm vào lòng, tóc mai hai người đan vào nhau, cực kỳ mập mờ.
Bộ dáng có nơi nào giống như có ân oán, rõ ràng chính là nồng tình mật ý.
Anh giả vờ ho để nhắc nhở họ chú ý một chút trước mặt đứa trẻ, đặc biệt là hành vi của họ đã làm tổn thương anh rất nghiêm trọng.
Lê Sơ ý thức được trong phòng có những người khác, hoảng loạn đẩy Phó Tự Trì ra khỏi giường bệnh đứng dậy bước sang một bên.
Cô liếc trộm Thời Doanh một cái, tim đập không ngừng.
Mặc dù Thời Doanh không phải người ngoài, nhưng bị anh nhìn thấy Lê Sơ vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
Rõ ràng hai ngày trước Thời Doanh còn hỏi cô và Phó Tự Trì có khả năng hay không, lúc ấy cô thậm chí còn không trả lời anh, lúc này mới qua hai ngày, cô và Phó Tự Trì thân mật như vậy, luôn cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc này Tiểu Linh Lan còn ở trong lòng Thời Doanh liền nháo muốn mẹ ôm, Thời Doanh không có cách nào, đành phải nhét Linh Lan cho Lê Sơ.
Tiểu Linh Lan đến trong lòng mẹ mới an tâm, hưng phấn nói vừa rồi đi mua đồ ăn vặt gì, tên đồ ăn vặt lần lượt báo cáo một lần, cuối cùng bình luận cái nào ăn ngon nhất.