Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 346 - Chương 346: Chương 346

Chương 346: Chương 346 Chương 346: Chương 346Chương 346: Chương 346

"Linh Lan có cảm ơn cha nuôi không?" Lê Sơ dịu dàng hỏi cô.

Sự hưng phấn trên mặt Tiểu Linh Lan biến mất, mím môi lắc đầu bộ dáng điềm đạm đáng yêu,'Còn chưa có."

Cô lại nhìn Thời Doanh, ngọt ngào cười với anh: "Cảm ơn cha nuôi."

"Không cần cảm ơn." Mua đồ cho con gái nuôi đâu cần phải cảm ơn, vốn là chuyện hiển nhiên.

Thời Doanh ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại ngọt ngào, cô nhóc kia đối với anh còn dính hơn Phó Tự Trì nhiều.

Thời Doanh quay đầu nhìn thoáng qua Phó Tự Trì, vừa vặn đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt kia thâm trầm lạnh lẽo, giống như đang nói anh là người dư thừa.

Thời Doanh yên lặng quay đầu lại, làm bộ như không nhìn thấy gì.

Lê Sơ không có ý định ở lại phòng bệnh lâu, canh được đưa tới, cũng đã nói xong, cũng đến lúc nên trở về.

Cô nhìn thoáng qua cảnh sắc ngoài cửa sổ, tòa nhà thành phố nhỏ không cao, từ cửa sổ cao tầng bệnh viện nhìn qua không có tòa nhà nào che chắn, thậm chí có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của núi xa.

"Em mang Linh Lan về trước, có chuyện gì thì liên lạc với em." Lê Sơ nhẹ giọng nói.

Tâm trạng Phó Tự Trì bởi vì Thời Doanh đột nhiên trở về quấy rây mà kém tới cực điểm, nghe thấy Lê Sơ muốn rời đi, lại càng buồn bực tích tụ một hơi ở ngực, thân thể anh không tiện lắm, vẫn dựa vào giường, cử động một chút cũng khó khăn, nhưng vẫn giấy giụa đứng dậy, bóng tối lông mi đánh xuống che giấu mất mát trong đáy mắt anh, anh hạ thấp giọng: "Về nhanh vậy sao?"

Anh cũng không chờ mong Lê Sơ đáp lại, chỉ thì thào tự nói.

"Trong nhà còn có rất nhiêu chuyện phải xử lý, sáng mai em lại tới."

Nhớ tới thảm trạng trong nhà, sắc mặt Lê Sơ cũng trầm xuống, trước bất luận tổn thất, chỉ mới tính sửa chữa sau đó cũng là một số tiền lớn, trên tay cô còn có tiền gửi ngân hàng, nhưng nếu đều dùng vào việc này, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu.

Nghe cô nói ngày mai sẽ tới, trái tim trống trải của Phó Tự Trì lại lấp đầy một chút, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Lê Sơ, anh cũng nghĩ tới trận hỏa hoạn đêm qua. Lửa lớn như vậy, mấy gian phòng liền cùng một chỗ ở lầu một chỉ sợ là đã bị đốt thành phế tích.

"A Doanh, phiền cậu đưa họ về cho tôi." Phó Tự Trì không cần nghĩ ngợi khẩn cầu.

Anh và Thời Doanh có sự ăn ý là từ nhỏ bồi dưỡng, anh không cần nói lời quá rõ ràng, Thời Doanh có thể hiểu được ý tứ của anh.

Anh muốn Thời Doanh đi giúp Lê Sơ.

Thân thể anh bị thương quá nặng, ngay cả rời khỏi bệnh viện cũng khó khăn, cho dù anh cố ý xuất viện trở vê thay Lê Sơ chống đỡ hết thảy, cũng sẽ không được cho phép.

Phó Tự Trì chỉ có thể nhờ người mà bản thân tin tưởng nhất làm điều đó cho mình.

Nhưng ngoài ý muốn chính là, Thời Doanh cũng không có gật đầu đáp ứng. Vẻ mặt anh không đồng ý nhìn Phó Tự Trì, cau mày nhưng không nói gì.

Lê Sơ ở một bên, anh không tiện nói thẳng, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt ý tứ của mình.

Lê Sơ cần người giúp đỡ, nhưng Phó Tự Trì càng cần người chăm sóc, một bên là xây dựng lại sau tai họa, một bên là tu dưỡng sau khi bị thương nặng, cho dù là ai cũng biết sinh mệnh mới là quan trọng nhất.

Nhưng Phó Tự Trì lại không quan tâm đến tính mạng của mình.

"Không cần tiễn, em gọi xe là được rồi."

Lê Sơ không nhận ra ý đồ của Phó Tự Trì, cô chỉ cảm thấy không cần phải đưa họ về.

Bệnh viện và thị trấn cách nhau rất xa, một tới một lui mất hai giờ, cần gì phiền toái như vậy.

"Không được." Phó Tự Trì nhận ra giọng nói của mình có chút quá khích, lập tức chậm lại, nhẹ nhàng nói: “Anh không yên tâm.”

Tối hôm qua hỏa tới quá kỳ quặc, nghĩ thế nào cũng không giống là ngoài ý muốn, anh còn cần Thời Doanh giúp anh tra một chút nguyên nhân cháy.

Nếu quả thật là con người cố ý, như vậy người kia nhất định là muốn cho ai chết, Lê Sơ có thể tùy thời ở trong nguy hiểm.
Bình Luận (0)
Comment