Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Chương 349

Chương 349: Chương 349 Chương 349: Chương 349Chương 349: Chương 349

Nhưng vừa rồi anh không đồng ý cho cô bé đồ ăn vặt, hiện tại con gái ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái.

Ngay cả Lê Sơ nhắc nhở con gái nói tạm biệt, nhóc con cũng chỉ râm rì một tiếng, không tình không muốn qua loa nói: 'Bye bye."

Dứt khoát ngay cả tiếng chữ cha cũng không gọi, anh ở trong lòng con gái còn không bằng một bao đồ ăn vặt.

Chờ Lê Sơ rời đi, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, Phó Tự Trì xuất thân nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ làm thế nào mới có thể lấy lại Lê Sơ, đồng thời khiến con gái cũng ỷ lại vào anh.

Khi Lê Sơ trở lại Lộc Minh Nhã Xá thì đã qua giờ cơm, trước khi đi cô đã nói với mẹ đừng chờ các cô ăn cơm trưa, Phùng Ngọc Dung ở nhà một mình không có tâm tư nấu cơm, dùng canh gà buổi sáng nấu còn thừa nấu chút mì sợi đối phó một bữa.

Buổi sáng Triệu Vân đưa Tiểu Mạn về nhà mẹ đẻ, là Lê Sơ bảo cô về.

Nhà mẹ Triệu Vân xa, cách nơi này vài giờ lộ trình, sẽ không dễ dàng trở về, nhà trọ xảy ra chuyện lớn như vậy, Triệu Vân cảm thấy mình có nghĩa vụ lưu lại hỗ trợ, không thể bỏ đi, là Lê Sơ kiên trì, cô mới không thể không trở về.

Lê Sơ không dám nói suy đoán của mình cho Triệu Vân.

Cô luôn cảm thấy trận hỏa hoạn này là nhằm vào Triệu Vân, liên tưởng đến mấy ngày trước nhà chồng Triệu Vân tới đòi tiên, Lê Sơ cảm thấy Ngô Thừa người nọ không phải không thể làm ra chuyện như vậy. Triệu Vân ở lại bên này nói không chừng còn có thể gặp phải nguy hiểm gì, chị ấy mang theo con nhỏ đã đủ khổ, lại góp vào một cái mạng thì càng không đáng.

Chờ sự tình kết thúc, Triệu Vân trở vê cũng không muộn. Tóm lại trong vòng một tháng cũng đều có thể giải quyết.

Phùng Ngọc Dung bưng mì gà đã nấu xong đi ra, nồi bốc hơi nóng còn có thể nghe được tiếng bong bóng nước sôi, mùi thơm từng đợt tràn ngập.

Tiểu Linh Lan thích ăn mì gà, nhưng cô bé còn không biết dùng đũa, chỉ có thể chờ người lớn nghiền nát mì rồi cho cô bé ăn.

Phùng Ngọc Dung ôm cháu gái tới đút mì, để cho con gái rảnh rỗi ăn chút gì lót bụng, bà nhìn con gái một cái, muốn nói lại thôi.

Lê Sơ nhận ra mẹ có chuyện muốn nói, nói thẳng: "Mẹ, mẹ muốn hỏi tình hình của anh ấy."

Phùng Ngọc Dung do dự một lát, vẫn gật đầu.

"Anh ấy vẫn ổn, không bị thương quá nặng, qua một thời gian ngắn là có thể xuất viện."

Lê Sơ dùng đũa nhặt mì sợi, không quá vài giây, cô buông đũa xuống, cắn môi, hạ quyết tâm nói ra:

"Con muốn cho anh ấy một cơ hội."

Phùng Ngọc Dung trâm mặc, tay cầm đũa hơi run rẩy.

"Con nghĩ kỹ chưa?" Phùng Ngọc Dung hỏi cô.

Lê Sơ cụp mắt, hơi nóng bốc lên trong bát làm mờ tâm mắt cô.

"Ừm" Từ giây phút cô nhìn thấy Phó Tự Trì hấp hối nằm trên xe cứu thương, cô đã nghĩ kỹ.

Cuộc đời dài đằng đãng, vì sao không buông tha chính mình chứ.

Nếu Phó Tự Trì đối xử không tốt với cô, cô vẫn có thể rời xa anh, cũng sẽ không có tổn thất gì không phải sao?

Lòng người hay thay đổi, cô không thể đảm bảo Phó Tự Trì sẽ yêu cô cả đời, đối xử tốt với cô, nhưng ít nhất trước mắt, anh thật lòng.

Thế là đủ rồi.

Chuyện sau này hãy nói sau.

Cô cũng không phải là người sẽ chịu thua.

Phùng Ngọc Dung không nói thêm gì, bà lại hiểu rõ con gái mình sinh ra nhất, nếu đã có quyết định cũng sẽ không thay đổi, mặc cho là ai khuyên cũng vô dụng, tính tình tuy dịu dàng, trong xương cốt nhưng lại là người cực kỳ quật cường.

Phùng Ngọc Dung nắm chặt đũa, ra vẻ trấn định nói: "Chính con quyết định là tốt rồi, nếu cậu ấy có thể liều mạng cứu mẹ, mẹ cũng nguyện ý tin tưởng đối phương là người có trách nhiệm."

Trên đời này có người liều mạng cứu người yêu, nhưng người cứu mẹ người yêu lại không có mấy người.

Phó Tự Trì có thể yêu ai yêu cả đường đi lối vê như vậy, có thể thấy được thâm tình của anh.

Khúc mắc của Phùng Ngọc Dung đối với anh cũng không phải toàn bộ tiêu tan, thời điểm ba năm trước con gái mang theo cháu gái nhỏ trở về, bộ dáng buồn bực không vui kia bà nhìn thấy thì trái tim đều muốn tan nát.
Bình Luận (0)
Comment