Chương 350: Chương 350
Chương 350: Chương 350Chương 350: Chương 350
Con gái nuôi hơn hai mươi năm lại bị người khác khi dễ như vậy, lúc ấy bà hận không thể cầm đao vọt tới Lạc Thành đòi một lời giải thích.
Sau khi Lê Diệu Tường qua đời, Phùng Ngọc Dung không có tinh lực chăm sóc chuyện sinh nở của con gái, khi đó Phó Tự Trì và bà cam đoan sẽ chăm sóc tốt cho Lê Sơ và đứa bé, kết quả con gái bà khó sinh, thiếu chút nữa chết trên bàn mổ, nuôi vài năm vẫn suy yếu, chịu không nổi mệt mỏi.
Mấy năm nay không phải Phùng Ngọc Dung không biết Phó Tự Trì âm thâm rình mò, cũng giúp không ít, nếu không căn nhà này kinh doanh sẽ không thuận lợi như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn không muốn con gái tiếp xúc với Phó Tự Trì.
Một mặt bà lo lắng con gái lại bị tổn thương, mặt khác bà lo lắng Phó Tự Trì cướp đi quyên nuôi dưỡng Linh Lan.
Bây giờ nghĩ lại, là bà lo lắng nhiều.
Phùng Ngọc Dung thở dài một tiếng, tiếp tục đút mì cho Tiểu Linh Lan;"Con mang Linh Lan đi gặp cậu ấy là vì nhận thân đi."
Lê Sơ khựng lại một lát, không nói gì.
"Đứa nhỏ luôn phải có cha, người một nhà đoàn viên mới tốt." Phùng Ngọc Dung nhẹ nhàng nói.
Những lời sau đó bà không nói ra.
Bà lớn tuổi, thân thể cũng không tốt như trước, nói không chừng lúc nào người cũng có thể sẽ không còn.
Có người thay bà chiếu cố con gái cùng cháu gái, chính là có chuyện gì không hay xảy ra bà cũng có thể an tâm.
Phùng Ngọc Dung đã sớm nhìn thoáng chuyện sinh tử, nếu không phải lo lắng cho con gái cháu gái, có lẽ bà đã xuống dưới gặp Lê Diệu Tường rồi.
Lê Sơ nhận ra suy nghĩ của mẹ, tâm trâm xuống: "Mẹ, con và Linh Lan đều không thể rời xa mẹ."
Sau khi cha qua đời, mẹ cô cũng không sáng sủa như trước, trên mặt tựa hồ mang theo một tâng mặt nạ mỏng manh, cho dù là cười, cũng không vui vẻ như thoạt nhìn.
Lê Sơ thật sự sợ mẹ mình có ý định rời khỏi các cô.
Phùng Ngọc Dung cười cười: "Mẹ cũng không thể rời khỏi các con."
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Linh Lan đã ăn xong một chén nhỏ, chén của cô bé là chuyên dụng cho trẻ sơ sinh, so với người lớn nhỏ hơn một chút, mặt trên vẽ nhân vật hoạt hình, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Linh Lan chưa ăn no, kéo kéo cánh tay bà ngoại, lầm bầm nói còn muốn ăn.
Phùng Ngọc Dung cười trêu ghẹo: "Linh Lan nà chúng ta thật đúng là phường giỏi ăn, bà ngoại đều muốn bị con ăn nghèo rồi."
"Bà ngoại không nghèo, bà ngoại có tiền nhất, bà ngoại muốn mua kẹo cho con." Đứa trẻ không hiểu cái gì là chọc, còn tưởng rằng điều bà ngoại nói là thật, lo lắng bà ngoại về sau không có tiền mua kẹo cho cô bé nữa.
Hai người lớn bị Linh Lan chọc cho vui vẻ.
Ăn xong một bữa cơm, Lê Sơ cầm đồ ăn rửa sạch, thu dọn xong đi ra, nói với mẹ: "Bên này nhất thời không thu dọn được, lâu một còn có không ít tàn thuốc, người lớn chúng ta còn có thể chịu đựng được, sức đề kháng của trẻ con yếu, sợ là không chịu nổi.
Lê Sơ dừng một chút, nói tiếp: 'Mẹ, chúng ta dọn sang nhà bên cạnh ở đi."
Lê Sơ từ đầu đến cuối không đề cập đến chuyện phóng hỏa, sợ mẹ sốt ruột.
Phùng Ngọc Dung suy nghĩ một lát, vẫn gật đầu đáp ứng.
Nếu con gái nguyện ý cho Phó Tự Trì một cơ hội, thì sẽ có một ngày như vậy, sớm hay muộn cũng vậy.
Mặc dù chỉ dọn đến nhà bên cạnh, Lê Sơ vẫn thu dọn không ít đồ đạc đi ra ngoài mang theo, phòng Phó Tự Trì bên kia trống trải, Lê Sơ chọn phòng ngủ phụ ở lầu hai, ba mẹ con ở chung một phòng, giường nhỏ của Linh Lan bị lửa thiêu hủy, chỉ có thể ngủ cùng các cô, cũng may giường đủ lớn, cũng sẽ không chen chúc.
Sáng hôm sau, Lê Sơ nấu canh, lại làm mấy món cùng mang đến bệnh viện.
Đồ ăn của Phó Tự Trì và Thời Doanh được đóng gói riêng biệt, bệnh nhân cần ăn thanh đạm hơn một chút.
Lúc Lê Sơ đến đã sắp giữa trưa, chính là thời điểm nóng nhất, xuống xe lập tức nghe thấy tiếng côn trùng hí vang trong vành đai xanh hóa.