Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Chương 351

Chương 351: Chương 351 Chương 351: Chương 351Chương 351: Chương 351

Mang đồ ăn quá nhiều, cô bất đắc dĩ xách một túi lớn tới, các loại bát thủy tỉnh lớn nhỏ chồng lên nhau, trọng lượng không thể khinh thường.

Khi sắp tới cửa phòng, trán Lê Sơ toát ra một tâng mồ hôi mịn, cô đặt túi xuống đất nghỉ ngơi một lát, lau khô mồ hôi, thở hổn hển mấy hơi mới gõ cửa.

Lần này trong phòng không có ai lên tiếng, mà là có tiếng bước chân truyền từ xa đến gần.

Trong nháy mắt cửa mở, Lê Sơ sửng sốt, bỗng nhiên có chút xấu hổ: "Xin chào, thư ký Tống."

Lần trước gặp Tống Mạnh ở Hải Thành, khi đó tất cả mọi người đều cho rằng cô là vị hôn thê của Hạ Minh Châu.

Nhưng bây giờ, cô và Phó Tự Trì đã có con.

"Chào Lê tiểu thư."

Tống Mạnh nhìn thấy Lê Sơ cũng không ngoài ý muốn, mấy năm nay tổng giám đốc thường xuyên chạy đến thị trấn Văn Đức, chính là vì gặp Lê Sơ.

Tống Mạnh cũng không phải là người thích rình mò chuyện riêng tư, anh làm thư ký nhiều năm, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nói ngắn gọn chính là chuyện của ông chủ ít quản, theo phân phó làm việc là tốt rồi.

"Lê tiểu thư, mời vào." Tống Mạnh nhận lấy cái túi trong tay Lê Sơ, đón cô vào.

Đi vào phòng bệnh, Lê Sơ mới phát hiện trong phòng không phải chỉ có một mình thư ký Tống. Ngồi trên sô pha là một người đàn ông có khí thế áp bách hơn.

Lê Sơ vô thức siết chặt ngón tay, run giọng nói: "Phó... Phó tổng."

Lê Sơ không ngờ lại gặp cha của Phó Tự Trì, Phó Thế Xương ở đây.

Từ mấy năm trước chuyện bán tranh không giải quyết được gì, cô cũng không liên lạc với Phó Thế Xương tiên sinh nữa, ông thoạt nhìn già nua hơn rất nhiều, trên tóc mang theo lốm đốm trắng, tinh thần coi như sáng láng, mặc một thân âu phục tối màu, ngay cả cà vạt cũng thắt kín kế, nhìn không giống như là thăm bệnh, ngược lại giống như là tới nói chuyện hợp tác.

Lê Sơ không bao giờ hỏi đến gia đình Phó Tự Trì, ban đầu cô hy vọng anh có thể chủ động chia sẻ với cô, sau đó lại không để ý chút nào. Lúc ở số 1 Giang Loan, cô mơ hồ hiểu rõ quan hệ cha con bọn họ ác liệt, cụ thể là bởi vì cái gì thì cô cũng không rõ ràng lắm.

Sắc mặt Phó Thế Xương ủ dột, đôi mắt đen trâm thâm thúy, lộ vẻ đè nén tức giận, lúc nhìn thấy Lê Sơ thì sắc mặt mới hòa hoãn, lạnh thấu xương khí thế cũng thu lại,'Con cùng đứa nhỏ đều khỏe chứ?"

Lông mi Lê Sơ khẽ run, thấp giọng đáp lại: "Rất tốt."

Phó Thế Xương trong lòng áy náy với Lê Sơ, ông oán mình không thể dạy dỗ tốt con trai, khiến cho con trai làm ra chuyện như vậy, tổn thương Lê Sơ. Mấy năm nay ông cũng muốn qua nhà Lê Sơ thăm hỏi bồi tội, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thôi, không muốn lại đi quấy rầy.

Cháu gái nhỏ của ông cũng sắp ba tuổi, đến nay còn chưa thấy qua, chỉ từ trong ảnh chụp tiệc cưới của Thời gia thấy qua bộ dáng. Phó Thế Xương lớn tuổi, càng khát vọng tình thân, ân oán giữa ông và con trai sợ là cả đời này cũng không giải quyết được, tuổi xế chiều, ông muốn cùng cháu gái nhỏ thân cận một chút. "Lê Sơ, tôi có thể gặp đứa bé một lần không?" Giọng Phó Thế Xương tang thương, mang theo một tia khẩn cầu.

Lê Sơ còn chưa mở miệng, Phó Tự Trì trên giường bệnh đã lạnh lùng nói: "Con tôi không liên quan đến ông."

"Đó cũng là con của Phó gia." Phó Thế Xương nghiêm mặt nói.

Phó Tự Trì cười nhẹ, trong mắt tràn ngập trào phúng: "Con Phó gia? Tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ông, Linh Lan cũng chỉ là con gái của tôi."

"Hỗn trướng!" Phó Thế Xương cực kỳ tức giận, thân thể cũng không ngừng run rẩy, ông xoay người ho khan, ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt dần dần trắng bệch.

Thư ký bên cạnh Phó Thế Xương lấy bình thuốc từ trong túi ra, đổ ra mấy viên thuốc, động tác quá nhanh, Lê Sơ còn chưa thấy rõ tên bình thuốc.

Thuốc lẫn trong nước nuốt xuống, ho khan cũng ngừng, Phó Thế Xương dựa lưng vào sô pha bình ổn tức giận trong lòng.

Lê Sơ nhíu mày nhìn anh, trong lòng không đành lòng nhưng vẫn không nói gì.
Bình Luận (0)
Comment