Chương 355: Chương 355
Chương 355: Chương 355Chương 355: Chương 355
Sau khi ghé sát vào, Lê Sơ mới cẩn thận nhìn thấy sắc mặt ông kém bao nhiêu, thần thái ngày xưa đã sớm không còn tồn tại, trong mắt hiện ra vẩn đục, giống như là một người sắp chết.
Lê Sơ đột nhiên hoảng sợ.
Tự mắng mình là suy nghĩ nhiều.
Phó tiên sinh là người tốt, lúc trước là ông nguyện ý bỏ ra năm trăm vạn mua bức tranh của cô, người như vậy nên sống lâu trăm tuổi mới đúng.
Nhưng hiện thực vẫn giáng cho Lê Sơ một đòn cảnh cáo.
"Lê Sơ, tôi chống đỡ không được bao lâu." Phó Thế Xương rất bình thản nói, cũng không coi cái chết là chuyện nghiêm trọng.
Lê Sơ hít sâu một hơi: "Không đâu, ngài còn trẻ như vậy."
Phó Thế Xương cười khoát tay áo,'Hơn năm mươi tuổi, đâu còn trẻ."
Phó Tự Trì lớn lên giống cha, ngũ quan có chỗ tương tự, duy chỉ có ánh mắt là không giống, có lẽ là theo mẹ.
Lê Sơ chưa từng gặp mẹ của Phó Tự Trì, nhưng cũng có thể tưởng tượng được đó nhất định là một người phụ nữ cực đẹp.
"A Tự và tôi náo loạn đến mức này, tất cả đều là nghiệt do tôi tự mình làm." Phó Thế Xương mang theo biểu tình trào phúng, đáy mắt tựa hồ còn có cảm xúc chán ghét.
"Là tôi phụ lòng mẹ của thằng bé."
Giọng nói nghẹn ngào, gần như sắp sụp đổ. Lê Sơ cũng không biết nên an ủi như thế nào, không biết toàn cảnh không tiện đưa ra bình luận, giờ phút này cô nói cái gì cũng vô nghĩa, chỉ có thể tĩnh tâm nghe Phó tiên sinh nói tiếp.
Phó Thế Xương nhấp một ngụm rượu, rượu mạnh vào cổ họng, kích thích cổ họng, cảm giác nghẹn ngào được đè xuống, ông tiếp tục nói: "Con có lẽ không nghĩ tới, tôi kỳ thật là đứa nhỏ Phó gia nhận nuôi."
"Khi đó tôi mười bốn tuổi, cha mẹ tai nạn xe cộ qua đời, tôi được ông cụ của Phó gia dẫn trở về, từ đó trở thành Phó gia đại thiếu gia, cũng thành anh trai của Phó Uyển Ninh."
"Phó Uyển Ninh?" Lê Sơ mơ hồ nhận ra một chút ẩn tình.
"Sau đó cô ấy trở thành vợ của tôi." Phó Thế Xương đắm chìm trong hồi ức quá khứ, ông vĩnh viễn không quên được tình cảnh lần đầu tiên gặp Phó Uyển Ninh.
Đầu xuân hoa viên Đồ Liệu diễm lệ, Phó Uyển Ninh mặc một thân váy dài màu trắng, giống như là tinh linh rơi vào trong vườn, tựa hồ là nghe thấy tiếng bước chân của anh, Phó Uyển Ninh xoay người nhìn về phía anh, đáy mắt trong suốt hiện ra ánh sáng, giọng nói ngọt ngào: “Anh là anh trai mới của em sao?"
Phó Thế Xương năm ấy mới mười bốn tuổi, một khắc đó lại đánh mất trái tim, nhớ nhung cô cả đời.
Phó Thế Xương mang theo hận ý vào Phó gia, cha mẹ anh là bị tài xế Phó gia ngoài ý muốn đâm chết, tất cả giám định đều nói đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, tài xế cũng vì thế mà trả giá thê thảm, thậm chí ông cụ Phó còn thu dưỡng anh không nhà để về, tất cả mọi người nói anh gặp quý nhân, nhưng anh lại không có cách nào tin tưởng đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn do tài xế tạo thành. Nếu quả thật là như vậy, ông cụ Phó vì sao phải thu dưỡng anh? Chẳng lẽ không phải bởi vì trong lòng áy náy mới nhận anh làm con trai sao?
Phó Thế Xương thê sẽ báo thù cho cha mẹ, muốn cướp đi tất cả từ trong tay của ông cụ Phó.
Nhưng mà Phó Uyển Ninh trở thành biến số kia.
Không đến hai mươi lăm tuổi, anh đã đoạt quyền của ông cụ, vững vàng khống chế Phó gia, buộc ông cụ lúc lâm chung phó thác con gái Phó Uyển Ninh cho anh.
Anh và Phó Uyển Ninh từng có một đoạn thời gian ấm áp ngọt ngào rất dài, bước ngoặt là năm con trai Phó Tự Trì mười sáu tuổi, Phó Uyển Ninh biết được hành động của anh năm đó, trong lúc bi thống tuyệt vọng lựa chọn treo cổ tự tử.
Ngày đó là lập đông, trời lạnh thấu xương, mưa bụi mịn màng, Phó Uyển Ninh mặc một thân váy ngủ đơn bạc từ ban công nhảy xuống, đi vào trong hoa viên, hoa hồng đã sớm héo rũ chỉ còn lại gai nhọn, đâm vào làn da trắng nõn của cô, cô thậm chí không kịp cảm giác được đau đớn, lập tức vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.