Chương 356: Chương 356
Chương 356: Chương 356Chương 356: Chương 356
Người phát hiện đầu tiên là Phó Tự Trì tan học trở vê.
Máu tươi trong mắt giống như là dòng suối chảy vô tận, cậu bé nổi điên chạy tới ôm lấy mẹ, nhưng làm thế nào cũng gọi không tỉnh.
Sau tang lễ, Phó Tự Trì rời khỏi nhà họ Phó, không bao giờ chịu trở về nữa.
Anh nghĩ mãi mà không rõ, mẹ rốt cuộc là tuyệt vọng như thế nào mới có thể dễ dàng kết thúc sinh mệnh như thế, rõ ràng một ngày trước mẹ còn ôn nhu hỏi anh muốn ăn cái gì.
Trong một đêm, nhà tan rã.
Sau khi Phó Uyển Ninh đi, Phó Thế Xương không có một ngày nào không hối hận, ông khống chế không được chính mình tưởng tượng chuyện trước kia, nếu như ông không có đoạt quyền, không có chiếm tâm huyết của ông cụ làm của riêng, có phải sẽ không mất đi Phó Uyển Ninh hay không.
Trên đời này chưa từng có thuốc hối hận.
Ngay từ đầu ông đã sai.
Trách lầm ông cụ, sai lâm bị cừu hận che mắt.
Bố mẹ ông ta chết vì tai nạn.
Ông không thể tha thứ cho mình, càng không thể chấp nhận sự thật Phó Uyển Ninh đã rời đi.
Ông đổi họ của mình thành họ "Phớ', hy vọng có thể dùng cái này trả lại cho dù là một chút tội nghiệt.
Ông sợ tương lai mình chết đi gặp Uyển Ninh, cô cũng không chịu nhìn ông thêm một cái. ... Đoạn chuyện xưa này do Phó Thế Xương rủ rỉ nói ra, ông tự mình vạch trần vết sẹo, máu chảy đầm đìa, làm cho người ta sợ hãi.
Lê Sơ trâm mặc hồi lâu.
Cô không nghĩ tới Phó gia sẽ có một đoạn quá khứ bi thương như vậy.
Tận mắt chứng kiến mẹ treo cổ tự tử, đây là đả kích lớn biết bao, cô không dám nghĩ Phó Tự Trì đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào.
Lúc cô gặp anh đã là bốn năm sau khi mẹ anh qua đời, khi đó anh thanh lãnh quái gở, không hợp với những người xung quanh, cô cho rằng anh sinh ra đã như vậy, cho tới bây giờ, cô mới thật sự hiểu được Phó Tự Trì chưa bao giờ thoát khỏi nỗi đau đó.
Cho nên ba năm cô rời khỏi anh, anh càng trở nên cố chấp nham hiểm.
Cô nên hỏi anh, nếu sớm biết những điều này, sớm chữa khỏi nỗi đau trong lòng anh, bọn họ cũng sẽ không đi đến mức đó.
Hiện tại, có lẽ cũng không muộn.
"Phó tổng, có lẽ tôi cũng không thể làm gì cho ngài, chuyện quá khứ đổi lại là tôi cũng sẽ không tha thứ cho ngài, tôi không có cách nào khuyên A Tự tha thứ cho ngài, chấp nhận ngài, thật xin lỗi." Lê Sơ không thể đâm một nhát dao vào lòng Phó Tự Trì nữa, nếu cô khuyên anh tha thứ cho cha, Phó Tự Trì có lẽ sẽ đồng ý, nhưng nhất định sẽ không vui vẻ.
Phó Thế Xương cười một tiếng: "Tôi chưa từng nghĩ tới muốn thằng bé tha thứ cho tôi, ngay cả chính tôi cũng không thể tha thứ cho mình. Tôi chỉ hy vọng sau khi tôi chết, con trai có thể tiếp nhận sản nghiệp của Phó thị, đó là ông ngoại để lại cho nó, là trách nhiệm cũng là nghĩa vụ của A Tự."
"Tôi vì A Tự bảo vệ nhiều năm như vậy, cũng nên chấm dứt rồi." "Uyển Ninh còn chờ tôi đi tìm cô ấy."
Uyển Ninh đã chết, ông cũng phải chết.
Dưới Bích Lạc Hoàng Tuyên có thể gặp mặt một lần, ông coi như đã hoàn thành tâm nguyện.
Phó Thế Xương ngước mắt nhìn Lê Sơ, ung dung bình tĩnh nói: "Lê Sơ, con là đứa trẻ ngoan, A Tự có phúc khí của nó là con, cũng khó cho con chịu tha thứ cho nó."
Ông cầm lấy một tấm thẻ trên mặt bàn, đặt vào lòng bàn tay Lê Sơ, hơn nữa khép tay cô lại,'Bé ngoan, tấm thẻ này là đường lui tôi để lại cho con, sau này mặc kệ A Tự đối xử với con như thế nào, con đều có thể tự tin."
Lê Sơ không chịu nhận, trong thẻ này nhất định có một khoản tài sản kếch xù, là loại mà cô nghĩ cũng không dám nghĩ, sao cô có thể lấy chứ.
"Coi như là quà gặp mặt ông nội tặng cháu gái, đừng từ chối."
Phó Thế Xương lại bắt đầu ho khan, thân thể run rẩy kịch liệt, thật lâu không thể bình ổn.
Lê Sơ vỗ lưng ông, khiến ông dễ chịu hơn một chút, Phó Thế Xương uống một ngụm rượu, đè xuống ngực nặng nề,Lê Sơ, dẫn tôi đi gặp đứa bé, trước khi đi, tôi nên liếc mắt nhìn con bé một cái, xuống dưới cũng có thể truyền tin cho Uyển Ninh."