Chương 358: Chương 358
Chương 358: Chương 358Chương 358: Chương 358
Thời Doanh quét mắt qua lại giữa bọn họ, gật đầu xoay người rời đi.
Phó Thế Xương ngồi ở trong xe, thân thể hơi buông lỏng, vừa rồi lưng thẳng tắp còng xuống, ông lấy quyền chống môi ho khan vài tiếng, ngũ quan thống khổ vặn vẹo, giọng nói đứt đoạn tiếp tục: "Lê Sơ, chăm sóc tốt bản thân cùng đứa nhỏ, cũng... Thay tôi làm bạn với thằng bé. A Tự vốn là tâm địa không xấu, chỉ là thằng bé quá cực đoan, làm sai chuyện, cũng may con chịu cho nó một cơ hội nữa, đây là may mắn của nó."
Ông tựa hồ là nghĩ tới vợ của mình, trong mắt ẩn chứa hối hận cùng tự trách.
"Phó tổng." Lê Sơ thì thào.
Phó Thế Xương cười cười: "Gọi tôi một tiếng chú Phó đi."
"Tôi sợ là không thể nghe thấy con gọi tôi một tiếng cha." Phó Thế Xương ho khan kịch liệt, mặt mày lộ ra một tia tiếc hận.
Trong lòng ông nhận định Lê Sơ là con dâu của mình, nhưng chỉ sợ ông không sống được đến ngày nhìn thấy con trai kết hôn.
"Rốt cuộc ngài bị bệnh gì?" Lê Sơ vội vàng hỏi ông.
"Ung thư."
"Giai đoạn cuối."
Giọng nói của Phó Thế Xương rất bình thản, có một loại bình tĩnh, không sợ chết chút nào.
Thời gian dường như dừng lại vài giây, Lê Sơ run tay, đầu óc trống rỗng, nửa chữ cũng không nói nên lời. Mọi lời nói đều nhạt nhòa trước cái chết.
"Tôi đã nên đi sớm rồi, nếu không phải lo lắng Uyển Ninh chất vấn tôi vì sao không chăm sóc con trai, tôi cũng sẽ không sống lâu như vậy."
"Vào ngày cô ấy chết, tôi đã trở thành một người chết sống."
Giọng điệu thoải mái khi vào tai Lê Sơ thì tim cô lại như dao cắt, đây phải là người sống không hề luyến tiếc cỡ nào mới có thể lạnh nhạt như thế, trên đời này đối với ông mà nói không có một chút gì có thể lưu luyến sao.
Hốc mắt Lê Sơ hơi nóng, cổ họng khó chịu như bị tắc cứng,'Chú Phó, chú...
Cô muốn khuyên ông tích cực trị liệu, nhưng lời đến bên miệng lại làm thế nào cũng không mở miệng được.
Ông đã sớm chuẩn bị tốt hết thảy, lời của cô cũng chỉ là gánh nặng.
"Chú Phó, chờ chuyện bên này giải quyết xong, con sẽ mang Linh Lan đi Lạc Thành thăm chú." Lê Sơ cười yếu ớt, đáy mắt lại đau thương vô tận.
"Được, tôi nhất định chờ các con tới."
Cửa sổ xe chậm rãi khép lại, đập vào mắt chỉ có một mảnh thủy tinh màu đen.
Lê Sơ đứng tại chỗ nhìn xe đi xa dần, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó sắp không bắt được.
Sáng sớm hôm sau, Thời Doanh từ đội phòng cháy chữa cháy trở về, mang theo tin tức.
Trận hỏa hoạn kia quả nhiên không phải ngoài ý muốn, mà là do người phóng hỏa, việc này đã chuyển giao cho cục cảnh sát, án kiện ác liệt như thế, đội cảnh sát bên kia tăng thêm nhân thủ, tin tưởng không bao lâu nữa có thể bắt được hung thủ.
Chỉ là trước khi hung thủ sa lưới, nhà trọ bị thiêu hủy tạm thời vẫn không thể tu sửa.
Có Thời Doanh nhìn chằm chằm diễn biến vụ án, Lê Sơ cũng dành nhiều thời gian chăm sóc Phó Tự Trì hơn.
Cô thường đến bệnh viện vào buổi sáng, đợi đến lúc hoàng hôn mới rời đi, cứ như vậy kéo dài một tuần, vết thương của Phó Tự Trì bước đầu hồi phục, mỗi ngày chỉ cần thay thuốc là được.
Thời Doanh và thư ký Tống trở về Lạc Thành vào ngày Phó Tự Trì xuất viện, bọn họ ở bên này chậm trễ thời gian quá lâu, trong tay tôn đọng quá nhiều công việc, không thể không trở về giải quyết.
Trời đổ mưa, hoàn cảnh ẩm ướt khiến vết thương của Phó Tự Trì ngứa ngáy, vai trái bị bỏng nặng nhất đau như bị kim đâm, anh không muốn Lê Sơ lo lắng, cố gắng chống đỡ một đường, cho đến khi vào phòng, lúc Lê Sơ đỡ anh nằm xuống không cẩn thận đụng phải vết thương của anh, anh mới rên rỉ một tiếng.
"Vất thương có đau không?" Lê Sơ nhíu mày nhìn anh, giọng nói vừa đau lòng vừa lo lắng.
Bàn tay vươn về phía băng vải bị Phó Tự Trì nắm lấy, kéo đến bên môi hôn xuống,'Hôn một cái sẽ không đau."
Lê Sơ đỏ mặt rút tay về, bị lời anh nói làm cho á khẩu không trả lời được.