Chương 359: Chương 359
Chương 359: Chương 359Chương 359: Chương 359
Cô ngược lại không phát hiện anh còn có một mặt không biết xấu hổ như vậy.
Lê Sơ đè xuống sự bối rối trong lòng, ra vẻ bình tĩnh lấy tấm thảm mỏng từ trong tủ ra đắp kín cho anh, nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài, có chuyện gì gọi em."
Cô thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.
Đôi mắt kia quá mức nóng rực, lúc nhìn cô giống như đang châm lửa dụ dỗ.
"Sơ Sơ." Anh trâm thấp lưu luyến gọi tên cô.
"Sao... sao vậy...' Lê Sơ run giọng đáp lại, tim đập rất nhanh, cô gân như có thể nghe thấy tiếng tim đập, rõ ràng vang dội như vậy.
Phó Tự Trì dựa vào đầu giường, bụng phủ một tấm thảm mỏng, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, càng làm nổi bật làn da trắng nõn của anh.
Đầu ngón tay rơi vào cúc áo ở xương quai xanh, không biết có phải cúc cài quá chặt hay không, hoặc là cúc hơi nhỏ, một tay anh làm thế nào cũng không tháo ra được.
"Phiên em cởi nút áo giúp anh." Anh thỉnh cầu.
Giọng Phó Tự Trì dịu dàng lễ phép, thật sự khiến Lê Sơ không thể từ chối, huống chỉ anh còn là bệnh nhân, chút việc nhỏ này dù thế nào cũng nên giúp.
Lê Sơ ngồi xuống cạnh giường anh, thân thể kề sát vào, không hề chú ý tới hơi thở của mình không ngừng trêu chọc Phó Tự Trì. Ánh mắt Phó Tự Trì có chút u ám, nhuộm lên màu đen, chóp mũi quanh quẩn hương vị trên người Lê Sơ, mùi thơm thoang thoảng, tựa hồ là mùi sữa tắm hoặc bột giặt, lại đặc biệt dễ ngửi, khiến anh không nhịn được muốn ôm cô vào lòng cẩn thận ngửi.
Nút áo sơ mi được cởi ra từng cúc từng cúc trong tay Lê Sơ, một mảng lớn da thịt lộ ra trong không khí.
Làn da đã lâu không thấy ánh mặt trời lộ ra tái nhợt, cũng không lộ vẻ gầy yếu, cơ bụng vẫn rắn chắc rõ ràng như trước.
"Có phải khó coi không?" Giọng Phó Tự Trì khàn khàn/Lâu quá không vận động, cơ bắp đều thoái hóa."
Đầu ngón tay Lê Sơ run nhè nhẹ.
Xúc cảm ấm áp trong lòng bàn tay truyền vào thần kinh của cô.
Nghe anh nhắc tới trước kia, Lê Sơ không khỏi hồi tưởng lại sự điên cuồng ban đêm ở số 1 Giang Loan.
Lê Sơ ép mình quên đi những hình ảnh xấu hổ chết người kia, hai má nóng như lửa thiêu.
Nhưng Phó Tự Trì lại không chịu buông tha cô, tiến đến bên tai cô, môi mỏng khẽ phun: "Sơ Sơ, sao em lại đỏ mặt?"
Anh căn bản là biết rõ còn cố hỏi.
Phó Tự Trì thấy tốt liên dừng lại, không dám làm gì quá đáng hoàn toàn chọc giận cô, anh cúi người hôn nhẹ lên mặt cô, cười khẽ: "Anh sai rồi, đừng tức giận được không?”
Lê Sơ vừa tức vừa xấu hổ, lại không thể không nể tình anh là bệnh nhân.
Lê Sơ liếc anh một cái, cắn môi giả vờ giận dữ: "Thành thật một chút." "Còn thế nữa...' Lê Sơ vỗ nhẹ bụng anh, uy hiếp: "Em sẽ không khách khí với anh đâu."
Ánh mắt của cô thật sự quá trong suốt, lúc uy hiếp người không mang theo một chút ác ý, căn bản không thể ngăn chặn đối phương.
"A.... Phó Tự Trì hít sâu một hơi, tay phải hoàn hảo ôm bụng.
Lê Sơ cho rằng mình đánh trúng vết thương của anh, sợ tới mức mặt trắng bệch,'Sao vậy? Vết thương đau? Hay là nứt ra?"
Cô gấp đến độ giọng nói run rẩy, sợ vết thương đã khâu xong lại nứt ra, đưa tay muốn mở băng gạc ra kiểm tra tình trạng vết thương, còn chưa đụng tới đã bị Phó Tự Trì nắm chặt tay.
"Không sao, vết thương xấu quá, đừng nhìn."
Anh không muốn Lê Sơ nhìn thấy một mặt không hoàn mỹ của anh.
Lúc thay thuốc anh đã nhìn qua vết thương kia, khâu chỉ đen, nhìn cực kỳ xấu xí, ngay cả chính anh cũng không muốn nhìn thêm một lần.
"Sơ Sơ có ghét bỏ anh không?”
Nhớ tới bác sĩ nói vai trái bị bỏng nghiêm trọng cũng sẽ để lại sẹo, Phó Tự Trì lại càng bực bội, trước đó anh đã điều tra phương pháp khử sẹo rất lâu, nhưng cũng không thể để vết sẹo hoàn toàn biến mất.
Lê Sơ kiên trì kiểm tra vết thương của anh, không để ý anh ngăn cản, vạch trần một góc băng gạc, xác nhận không chảy máu thì lập tức đắp lên.