Chương 360: Chương 360
Chương 360: Chương 360Chương 360: Chương 360
"Rất khó coi." Phó Tự Trì rũ mắt, mặt mày hơi sa sút.
Con người luôn muốn giữ lại một mặt hoàn mỹ nhất trước mặt người mình thích, anh cũng không ngoại lệ.
Nhưng hai vết thương này nhất định phải để lại sẹo.
Sau khi bị thương phần lớn bệnh nhân đều có cảm xúc không tốt, cần người nhà hoặc bạn bè an ủi, Lê Sơ dịu dàng trấn an anh: "Không khó coi, em cũng có sẹo.
Vết sẹo trên bụng là do cô để lại khi sinh con gái.
Năm thứ nhất vết sẹo còn thỉnh thoảng ngứa ngáy, khiến cho ban đêm cô khó có thể ngủ, cho dù là bôi thuốc mỡ cũng không có tác dụng quá lớn, Lê Sơ chỉ có thể yên lặng chịu đựng, thời gian sau lâu, vết sẹo nông hơn một chút, cũng không có chuyện gì.
Phó Tự Trì hiển nhiên cũng hiểu Lê Sơ nói gì, anh khẽ ôm cô, khàn giọng thành khẩn xin lỗi: "Anh xin lỗi."
Nếu như không phải năm đó anh cố ý nhốt cô ở bên cạnh, cô cũng sẽ không buồn bực không vui đến khó sinh, cũng sẽ không chịu nhiều khổ cực như vậy.
Một câu xin lỗi quá mức đơn điệu, không đủ để che giấu quá khứ.
Lê Sơ từ trong phòng ngủ đi ra, hai gò má đỏ ửng, như là say rượu.
Phùng Ngọc Dung là người từng trải, liếc mắt một cái lập tức nhìn ra con gái là đang ngượng ngùng, chắc hẳn trong phòng ngủ hai người có tiếp xúc thân mật, bà ho nhẹ một tiếng, động tác nhặt rau trên tay chưa ngừng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Phó còn bị thương, các con chú ý một chút."
Mặt Lê Sơ lập tức nóng lên, vừa thẹn vừa lúng túng, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía mẹMẹ nói gì vậy! Chúng con không làm gì cả."
Phùng Ngọc Dung chọn sạch sẽ đồ ăn, vỗ bài trên tay, trêu ghẹo nói: "Mẹ cũng không phải phản đối các con, chỉ là người trẻ tuổi các con làm việc không biết nặng nhẹ, quay đầu đụng phải vết thương càng phiền toái."
Lê Sơ xấu hổ không ngẩng đầu lên được, không nói nên lời, căn bản không có sức phản bác.
Vừa rồi trong phòng ngủ quả thật đã xảy ra một chút mập mờ, mà cô cũng quả thật đụng phải vết thương của Phó Tự Trì.
Tuy rằng tình huống cũng không phải giống như mẹ lý giải, nhưng cô cũng là có lý nói không rõ.
Lê Sơ nhận lấy món đã chọn xong, đỏ mặt nói: "Con đi rửa rau."
Nói không rõ, vậy cũng chỉ có thể trốn tránh.
Đều do Phó Tự Trì nhất định muốn cô chạm vào cơ bụng anh, lần này thì tốt rồi, để mẹ hiểu lầm, cô thật sự xấu hổ đến mức không còn mặt mũi gặp người khác.
Bữa tối chuẩn bị xong thì trời còn chưa tối, thị trấn nhỏ mùa hè trời tối muộn, sau bảy giờ mới có thể tối hoàn toàn, buổi chiều mưa đã sớm ngừng lại, giờ phút này mặt trời lặn và ráng chiều hòa lẫn vào nhau, xa hoa, có thể nói là kiệt tác của thiên nhiên.
Sau khi Phó Tự Trì bị thương thân thể không tiện, bác sĩ dặn cố gắng nằm trên giường tu dưỡng, bữa tối không ra ngoài cùng ăn, mà là Lê Sơ đưa vào phòng ngủ. Lê Sơ làm một cái bàn nhỏ đặt ở trên giường, thuận tiện cho anh dùng cơm, Tiểu Linh Lan đối với cha rất tò mò, ghé vào cuối giường nháy mắt nhìn mẹ chăm sóc cha.
"Cha khi nào thì có thể khỏe lên ạ?" Giọng nói của Tiểu Linh Lan ngọt ngào, nghe được lòng người đều mềm nhũn.
Phó Tự Trì mới ăn một miếng, nghe thấy câu hỏi của con gái lập tức buông bát đũa trong tay xuống, lấy khăn giấy lau khóe môi, ánh mắt dịu dàng như nước khi nhìn về phía con gái,'Cha sẽ sớm khỏe thôi."
"Thật vậy sao?" Tiểu Linh Lan hưng phấn hỏi.
Cô bé muốn đưa cha đến gặp bạn bè và nói với họ rằng Tiểu Linh Lan cũng có cha, và cha cô bé cao lớn đẹp trai như một ngôi sao lớn trên TV.
Những người bạn nhỏ kia hẳn là rất hâm mộ cô bé.
Tiểu Linh Lan cởi giày, chân giẫm lên ga giường, bắp chân như củ sen đặt trước mặt Phó Tự Trì, cô bé ôm lấy cha, nhưng tay quá ngắn ôm không được đầy đủ, cuối cùng chỉ có thể ôm cánh tay Phó Tự Trì làm nũng: "Cha mau khỏe lại đi."
Tiểu Linh Lan ôm cánh tay trái bị bỏng của Phó Tự Trì, cũng may không đụng phải vết thương trên vai trái, nhưng cho dù như vậy cũng khiến Lê Sơ lo lắng, vội vàng ôm con gái xuống,/Linh Lan, cha bị thương phải ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta không quấy rầy cha."