Chương 361: Chương 361
Chương 361: Chương 361Chương 361: Chương 361
Tiểu Linh Lan cái hiểu cái không gật gật đầu âm cuối kéo rất dài: "Được!"
"Bảo bối ngoan, ra ngoài tìm bà ngoại chơi, lát nữa mẹ cho con xem phim hoạt hình." Đứa bé ba tuổi thích xem phim hoạt hình, vừa xem sẽ không dừng lại được, Lê Sơ cũng không dám tùy tiện cho cô xem, chỉ sợ nghiện.
Đưa con gái đến bên cạnh mẹ Phùng Ngọc Dung, lại cho cô bé xem phim hoạt hình heo con Peppa, lúc này mới an tính lại.
Thính giác của Phó Tự Trì rất linh mẫn, sau khi thân thể bị thương, ưu thế này càng được phát huy đến mức tận cùng, phòng ngủ của anh cách phòng khách khá xa, dù cách cửa anh vẫn nghe thấy tiếng phim hoạt hình.
Nghe có vẻ rất ngây thơ, trong ấn tượng anh chưa từng tiếp xúc qua.
Trẻ em có thích xem phim hoạt hình không?
Phó Tự Trì cũng không biết mình có thể vì phim hoạt hình quá ngây thơ mà xem không nổi hay không, nhưng anh nghĩ nếu con gái thích, sau này anh vẫn nên dành thời gian ra ngoài xem cùng con gái.
Ăn xong bữa tối, anh dọn dẹp đơn giản một chút, hồi lâu không thấy Lê Sơ đi vào, anh bắt đầu cảm thấy lo âu.
Anh phát giác mình giống như một khắc cũng không thể rời khỏi Lê Sơ.
Cho dù chỉ là mười phút không gặp mặt cũng làm cho anh vô cùng nhớ nhung.
Phó Tự Trì xuống giường, vai trái của anh vẫn chưa thể dùng sức, thực sự chỉ có thể dùng tay phải, anh cầm bát đũa lên muốn tự mình đem ra, còn chưa bưng lên thì cửa đã bị người ta mở ra từ bên ngoài. Lê Sơ cho rằng Phó Tự Trì không ăn xong nhanh như vậy nên dọn dẹp phòng bếp một lúc, tính toán thời gian còn sớm, không ngờ Phó Tự Trì không chỉ ăn xong mà còn đưa bát đũa ra ngoài.
"Anh đừng nhúc nhích, nằm nghỉ ngơi đi, em tới là được rồi." Lê Sơ đi lên trước nhận lấy bát đũa, chiếc bát màu men đỏ kia tôn lên làn da trắng sứ của cô, tựa như trân châu trắng bóng.
Quay người lại, cô lập tức đâm vào trong tâm mắt của Phó Tự Trì.
Dáng người của cô cũng không tính là nhỏ nhắn, nhưng giờ phút này bị nhốt trong khí thế của Phó Tự Trì lại có vẻ đặc biệt xinh xắn.
Bị người đàn ông và tủ đầu giường phía sau kẹp ở giữa, Lê Sơ tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể gắt gao bưng đĩa trong tay ngăn cản.
Ánh mắt cô né tránh, thủy chung không cách nào tập trung, nuốt nuốt cổ họng, giọng nói nghe khẩn trương đến phát run, thúc giục nói: "Mau nằm xuống đi."
"Giường quá cứng, nằm lâu thắt lưng không thoải mái." Phó Tự Trì cúi đầu trong đôi mắt thâm thúy lưu chuyển tình yêu nồng đậm, anh cúi người đến bên tai Lê Sơ, hơi thở nóng bỏng dâng lên, trêu chọc vành tai mẫn cảm của cô, Lát nữa giúp anh mát xa một chút, được không?”
Phó Tự Trì càng ngày càng được voi đòi tiên, thấy vành tai Lê Sơ phiếm hồng không chịu đáp lại, anh khàn giọng tiếp tục khẩn cầu: "Sơ Sơ, giúp anh."
Lê Sơ mềm lòng, Phó Tự Trì giả bộ nhu nhược cầu xin thương hại, bộ dáng đáng thương kia khiến Lê Sơ căn bản không có cách nào mở miệng cự tuyệt, Huống chỉ anh còn là bởi vì cứu mẹ mới bị thương, về tình về lý cô đều nên cẩn thận chiếu cố anh.
Lê Sơ khẽ ừ một tiếng. Đôi mắt Phó Tự Trì lóe sáng, đôi môi mỏng xẹt qua gò má Lê Sơ, run rẩy.
Anh nhếch môi cười yếu ớt: “Anh chờ em."
Mỗi một chữ anh nói đều bình thường đến mức không thể chọn ra một vấn đề nào, nhưng khi Lê Sơ nghe thì từng chữ đều là trêu chọc, giống như Phó Tự Trì đang cố ý tạo ra bầu không khí mập mờ.
Lê Sơ nhướng mắt đón nhận ánh mắt của anh, lại chỉ nhìn thấy một mảnh trong suốt, sạch sẽ đến không nhiễm bụi bặm, giống như tất cả vừa rồi đều là ảo giác của cô.
Chẳng lẽ thật sự là cô nghĩ sai rồi?
Cô giấu đi nghi hoặc trong đáy mắt, nói: "Vậy em làm xong việc sẽ tới."...
Lê Sơ làm xong việc trong tay đã là hơn chín giờ tối, Phùng Ngọc Dung mang Linh Lan rửa mặt xong đã lên lầu hai nghỉ ngơi, Lê Sơ để tiện chăm sóc Phó Tự Trì, cô dọn từ lầu hai xuống ở căn phòng trống bên cạnh.