Chương 362: Chương 362
Chương 362: Chương 362Chương 362: Chương 362
Cô vén mái tóc dài lên, dùng kẹp càng cua cố định, lộ ra cái cổ thiên nga trắng nõn xinh đẹp, mệt mỏi cả ngày, mồ hôi ra hơi dính, Lê Sơ tắm rửa sạch sẽ thân thể mới thay bộ đồ ngủ, nội y cũng cẩn thận cài lại mới vào phòng ngủ của Phó Tự Trì.
Trong phòng ngủ chỉ thắp một ngọn đèn đọc sách, Phó Tự Trì dựa vào gối mềm trên đầu giường, ánh mắt tập trung trên điện thoại di động.
Lê Sơ cho rằng anh đang xử lý công việc, thời gian dài như vậy không về công ty, nhất định phải tồn đọng không ít công việc.
Nhẹ bước, cô đi đến bên cạnh Phó Tự Trì, vô tình nhìn thấy hình ảnh điện thoại di động của anh.
Phối màu hồng phấn sặc sỡ, đường nét cực đơn giản, trên hình chính là heo con Peppa mà các bạn nhỏ thích xem.
Trong đầu Lê Sơ ong một tiếng, chất phác hỏi: "Anh cũng thích xem heo con Peppa sao?”
Cô làm sao cũng không nghĩ tới người ngày thường giết phạt quả quyết lại thích xem hoạt hình trẻ con.
Có lẽ đây chính là cái gọi là... tương phản đáng yêu?
Phó Tự Trì nhất thời đắm chìm trong phim hoạt hình, mãi đến khi Lê Sơ nói chuyện với anh, anh mới phát hiện trong phòng ngủ có thêm một người.
Anh tháo tai nghe xuống, trong điện thoại di động vẫn để hình ảnh heo con Peppa.
Chưa nói tới thích, chẳng qua nhìn cũng rất thú vị. Anh phải xem nhiều một chút, tương lai mới có thể có đề tài chung với con gái.
Lê Sơ cười cười: "Linh Lan thích xem, về sau anh có thể cùng con gái xem."
Nghĩ đến bộ dáng tập trung tinh thần của con gái khi xem phim hoạt hình, Lê Sơ buồn cười, dường như nghĩ tới điều gì đó, Lê Sơ thu hồi nụ cười, hơi nghiêm túc hỏi: "Không phải là vì con gái mới xem chứ?”
Cô và anh quen biết nhiêu năm như vậy, chưa từng thấy anh xem phim hoạt hình, thậm chí phim truyền hình cũng không xem, chỉ thỉnh thoảng xem phim. Cho dù lớn tuổi sở thích thay đổi thì cũng không đến mức có khoảng cách lớn như vậy.
Phó Tự Trì bị Lê Sơ vạch trân tâm sự, mất tự nhiên ừ một tiếng.
Lê Sơ nhịn không được cười khẽ: "Anh không cần miễn cưỡng chính mình, Tiểu Linh Lan không cần người xem cùng, con bé có thể xem cả buổi chiều."
Thì ra người đàn ông cường ngạnh hơn nữa gặp phải con gái cũng sẽ trở nên chân tay luống cuống.
Cũng thật thú vị.
Phó Tự Trì tắt điện thoại, hình ảnh sặc sỡ trong nháy mắt đen kịt "Không miễn cưỡng, anh muốn cùng Linh... con gái xem."
Hai chữ "Linh Lan" đã nhắc tới bên miệng, anh vẫn là nuốt xuống, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác phiền não.
Anh không thể kiêm chế mà ghen tị với Hạ Minh Châu đã sớm bị anh đá ra ngoài.
Rốt cuộc nhũ danh của con gái anh có liên quan gì đến sợi dây chuyền hoa linh lan vàng mà Hạ Minh Châu tặng cho Lê Sơ không?
Phó Tự Trì vẫn lừa dối bản thân hai người này không có liên quan, nhưng nhìn mức độ coi trọng của Lê Sơ đối với mặt dây chuyền kia, cùng với tình cảm sâu đậm của cô đối với Hạ Minh Châu lúc đó, cô lấy cái tên Linh Lan để kỷ niệm Hạ Minh Châu là hoàn toàn có thể.
Theo bản năng, anh ghét cái tên này.
Lê Sơ phát hiện anh khác thường, lại không biết anh đang phiền nhiễu vì nhũ danh của con gái, chỉ cho rằng thắt lưng anh không thoải mái, trong lòng có chút lo lắng: "Anh nằm sấp, em mát xa thắt lưng cho anh."
Đôi mắt Phó Tự Trì hơi trâm xuống, nút áo sơ mi nửa người trên cởi hết ra, buông lỏng khoác lên giường, da thịt lộ ra bên ngoài, xương quai xanh nhô lên, kích thích ánh mắt người khác.
Anh đè tay Lê Sơ lại, thấp giọng nói: "Anh còn chưa rửa mặt."
"Vậy anh đi đi, em ở đây chờ anh." Lê Sơ ra vẻ giải quyết việc chung.
Lưng rời khỏi gối mềm, Phó Tự Trì chậm rãi cởi áo sơ mi trên người, chỉ vào vết thương trên vai trái nói: "Bản thân anh không tiện."
Lê Sơ ngẩn người.
Trong nhà không có người đàn ông nào khác ngoài Phó Tự Trì, chuyện tắm rửa khiến Phó Tự Trì gặp khó khăn.
"Giúp anh giống như lần trước được không?" Lê Sơ hắng giọng, ấp úng nói.