Chương 364: Chương 364
Chương 364: Chương 364Chương 364: Chương 364
Phó Tự Trì sửng sốt một lát, mặt mày rất nhanh đã nhiễm ý cười, trong đôi mắt trâm tĩnh thâm thúy dâng lên dunc vọng vô tận.
Đôi môi mỏng ghé vào tai Lê Sơ, thấp giọng lưu luyến: "Sơ Sơ giúp anh thế nào?”
Trái tim Lê Sơ đập thình thịch như tiếng trống vĩnh viễn không ngừng nghị, ngón tay bị cô siết chặt, giọng nói mang theo giọng điệu khàn khàn: "Em... em không biết."
Phó Tự Trì thở dài một tiếng, hôn lên tóc cô,/'Ra ngoài đi, anh có thể tự giải quyết."
Rốt cuộc anh vẫn không nỡ bức bách cô.
Lê Sơ không chuẩn bị tốt, anh cảm nhận được.
Việc này dù sao cũng phải cô cam tâm tình nguyện mới tốt, nếu là nửa đẩy nửa làm, sau khi kết thúc cô hối hận thì anh nên đối mặt với cô như thế nào?
Phó Tự Trì không nỡ buông lỏng tay, xúc cảm ấm áp mềm mại vừa biến mất, ngay cả trái tim anh cũng trống rỗng hơn phân nửa, tâm tư kiều diễm cũng sắp không còn.
Trên người chỉ có chỗ kia biểu lộ rõ ra dunc vọng của anh.
Lê Sơ hít sâu một hơi, buộc mình xoay người đón nhận ánh mắt nóng rực kia, phòng tắm yên tĩnh, cô tựa hồ nghe được âm thanh gì đó vỡ vụn, rất nhẹ rất nông. Nhưng khi cô cẩn thận lắng nghe lại chỉ nghe thấy tiếng tim đập quá nhanh của mình. Cô chậm rãi vươn tay phải ra, đầu ngón tay trắng nõn đặt trên thắt lưng bóng loáng. ...
Đây không phải là lân đầu tiên cô giúp anh làm chuyện như vậy, nhưng là lần duy nhất cô chủ động.
Nhiệt độ trong không khí lại một lần nữa tăng lên, giống như đặt trên than lửa thiêu đốt, mỗi một tế bào trong thân thể đều đang khuếch tán bành trướng.
"Phó Tự Trì, có thể nhanh lên một chút không?" Lê Sơ bất đắc dĩ lên tiếng năn nỉ.
Tay cô thật sự là không dùng được lực nữa, lòng bàn tay cũng hơi phiếm hồng.
Phó Tự Trì nửa dựa vào bồn rửa tay, đè nén hơi nóng, giọng khàn khàn dỗ dành cô: "Ngoan, tiếp tục đi."
"Không được, thật sự không được." Lê Sơ hối hận vì đã giúp anh, cô nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đóng chặt, trong lòng toát ra ý nghĩ chạy trốn.
Còn chưa kịp thực thi, tay của cô đã bị một bàn tay lớn bao phủ, mang theo tay cô tiếp tục làm chuyện không đứng đắn. ...
Lê Sơ nhiều lần xoa tay, cố gắng làm cho mình bỏ qua người khởi xướng bên cạnh, hơn nữa âm thầm thề sẽ không bao giờ mềm lòng giúp anh nữa.
Trong phòng tắm không có đồng hồ, cô không biết thời gian đã lâu, tính toán một chút, từ lúc vào đến bây giờ kết thúc, ít nhất đã qua một giờ.
Làm gì có ai giữ thời gian lâu như vậy!
Phó Tự Trì tắm rửa sạch sẽ rồi thay áo ngủ, áo ngủ màu đen làm nổi bật cảm giác cấm dục của anh, nhưng bên dưới lớp áo lại cất giấu một trái tim tràn đầy dunc vọng.
Anh giơ tay tắt vòi nước bồn rửa tay, mi tâm khẽ gập, giọng đau lòng: "Tay đỏ rồi, đừng rửa nữa."
Đi lên trước một bước, ôm lấy cô gái trước mắt từ sau lưng, anh thấp giọng xin lỗi: 'Là anh không tốt, không nên kéo dài như vậy, em đánh anh mắng anh đều được, đừng tổn thương chính mình được không?”
Anh tình nguyện để Lê Sơ mắng anh đánh anh cũng không muốn thấy cô dùng phương thức này làm tổn thương chính mình.
Lê Sơ đau một phần, anh sẽ đau mười phần.
Cô là mạng của anh, sao anh nỡ để cô bị thương.
Lê Sơ cũng không tức giận, chỉ là tỉnh táo lại không biết đối mặt với anh như thế nào.
Bọn họ hiện tại ngay cả tình nhân cũng không tính, nhưng lại làm chuyện thân mật như vậy, trong lòng cô tê dại cực kỳ, cũng không rõ thế nào.
Cô cũng không biết mình làm sao vậy, vừa nghe anh thấp giọng thỉnh cầu thì đầu óc cô lập tức không tỉnh táo, giống như là trúng cổ vậy.
Lê Sơ thoát khỏi vòng tay Phó Tự Trì, trên mặt đỏ bừng ấp úng nói: "Em về phòng trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Cô cần suy nghĩ thật kỹ, không thể bị anh tiếp tục mê hoặc nữa.
Trở lại phòng, Lê Sơ vỗ vỗ khuôn mặt nóng lên, tiếng tim đập thình thịch, thật lâu không thể bình tĩnh.