Chương 365: Chương 365
Chương 365: Chương 365Chương 365: Chương 365
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, căn phòng yên tĩnh ồn ào hỗn độn.
Lê Sơ hoảng loạn tìm điện thoại di động, ấn nút nghe, giọng nói vội vàng của Từ Tử Khâm trong nháy mắt truyền ra: "Sơ Sơ, mình đang muốn gọi điện thoại cho cậu."
"Hỏa hoạn là chuyện gì xảy ra? Cậu và Linh Lan có bị thương hay không? Nghe được tin tức này mình lo lắng muốn chết, hận không thể lập tức đi qua thăm các cậu.
Từ Tử Khâm biết được tin tức này là ngoài ý muốn, nguyên bản Lê Sơ dự định gạt cô, không muốn làm cho cô lo lắng cho nên nhờ Thời Doanh giữ bí mật, ai biết Thời Doanh ngoài miệng không có cửa, bị Từ Tử Khâm dụ dăm ba câu đã nói ra lời.
Từ Tử Khâm đã sớm coi Lê Sơ là người nhà của cô, người nhà xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy bảo cô làm sao có thể không sốt ruột, lập tức không kiềm chế được gọi điện thoại tới hỏi thăm tình huống.
Trong lòng Lê Sơ dâng lên một dòng nước ấm, được tình bạn quý giá này lấp đầy, cô cười trấn an: "Chỉ là thiêu hủy mấy căn phòng, mọi người đều không sao.
"Thật sự không có việc gì?" Từ Tử Khâm mặc dù không có ở hiện trường, nhưng nghe Thời Doanh miêu tả cũng có thể đoán được trận hỏa hoạn kia cháy mãnh liệt đến bao nhiêu.
Sau một lúc lâu, cô suy nghĩ: 'Mình nghe Thời Doanh nói Phó Tự Trì vì cứu dì mà bị thương, chuyện này là thật sao?” Nếu nói cứu Lê Sơ cô chắc chắn sẽ không hoài nghi, nhưng liều mạng cứu mẹ của Lê Sơ, lại không có mấy người có thể làm được.
"Ừm”" Lê Sơ nhợt nhạt đáp.
Từ Tử Khâm trầm mặc.
Từ trước đến nay cô không thích tên Phó Tự Trì này, lúc trước chia tay đã tổn thương Lê Sơ sâu sắc như vậy, sau đó lại càng vô sỉ phá hoại tình cảm của Lê Sơ, khiến cô phải ủy khuất trao thân cho anh, còn sinh con.
Từng chuyện từng chuyện quả thực là tội lỗi chông chất.
Nhưng một người như vậy lại vì cứu mẹ Lê Sơ mà không để ý đến tính mạng của mình.
Từ Tử Khâm vẫn luôn biết Lê Sơ yêu Phó Tự Trì, cho dù là xa nhau ba năm, cho dù là đính hôn với Hạ Minh Châu, đáy lòng cô vẫn không buông Phó Tự Trì xuống.
Cho dù Lê Sơ ngụy trang rất khá, cũng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Nhưng cô là bạn thân nhất của Lê Sơ, là người chứng kiến tất cả quá trình tình cảm của cô từ không đến có, không ai hiểu rõ tình yêu của Lê Sơ hơn cô.
Cô thử hỏi: "Sơ Sơ, có phải cậu còn yêu anh ấy không?"
Tình yêu?
Lê Sơ mờ mịt luống cuống.
Cô không biết mình còn có khả năng yêu một người hay không.
Hai lần yêu đương, hai lần đều không có kết quả tốt.
Cô mệt mỏi, cũng sợ.
Nhưng nếu là không yêu, tại sao cô sẽ vì anh lo lắng, tại sao sẽ vì anh mà động tình?
"Mình không biết." Cô cụp mắt đáp lại.
Cô không phân biệt được rốt cuộc tình cảm của mình đối với Phó Tự Trì là gì, là yêu hay cảm kích hay là bị dây dưa mệt mỏi nên đành thuận theo... Cô cũng không phân biệt được.
Từ Tử Khâm cắn môi dưới, biểu tình một chốc nghiêm túc một chốc lại bất đắc dĩ, cuối cùng cô thở dài: "Sơ Sơ, đừng nghĩ nhiều như vậy, đi theo trái tim của cậu là tốt rồi, mình vĩnh viễn đều là hậu thuẫn kiên cường nhất của cậu, Phó cẩu còn dám khi dễ cậu thì mình sẽ liều mạng với anh ấy."
Những gì Phó Tự Trì làm mấy năm nay cô cũng nhìn thấy, muốn nói khi dễ Lê Sơ, cô chắc chắn Phó Tự Trì sẽ không cũng không dám, cô sợ Lê Sơ bị anh dây dưa không còn cách nào, hoàn toàn chết tâm mới miễn cưỡng ở bên anh.
Lời nói của Từ Tử Khâm cho Lê Sơ sức mạnh lớn lao, để cho cô có dũng khí đối mặt với hết thảy hậu quả.
Cô và Phó Tự Trì có kém hơn nữa cũng không thể kém hơn ba năm qua.
Cô cho anh cơ hội, không phải cũng là cho mình cơ hội sao.
Ba năm từ Lạc Thành trở vê, dường như cô đã mất đi năng lực yêu, trước đây trong lòng cô nhớ nhung Hạ Minh Châu, nhưng sau khi trở về cô lại không hề nhớ đến anh.