Chương 366: Chương 366
Chương 366: Chương 366Chương 366: Chương 366
Cô cho rằng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa, sẽ không động tình vì bất cứ ai nữa.
Nhưng vừa rồi ở trong phòng tắm chật chội kia, cô lại bị Phó Tự Trì dụ dỗ chủ động làm chuyện quá khích như vậy.
Có lẽ, Lê Sơ đối với Phó Tự Trì có chút gì đó gọi là yêu.
Tâm sự quá nặng nề, Lê Sơ cũng không thể ngủ ngon, rạng sáng, cô bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi nóng chảy ròng ròng, điều hòa trong phòng không biết từ lúc nào không vận hành, căn phòng to như vậy giống như lòng lửa.
Cô đứng dậy lấy điều khiển từ xa, nhưng làm thế nào cũng không mở được điều hòa.
Ngày đầu tiên vào phòng mới, điều hòa hỏng.
Lê Sơ nhíu mày, thở dài, cô nhìn cánh cửa cách đó không xa, tự hỏi nên làm gì bây giờ.
Lầu một tổng cộng có hai phòng ngủ, cô và Phó Tự Trì mỗi người chiếm một phòng, không còn dư thừa, nếu cô muốn đổi phòng thì chỉ có thể lên lầu hai.
Muộn thế này lên lầu hai sẽ gây động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ đánh thức mẹ, huống hồ, cô vì tiện chăm sóc Phó Tự Trì mới ở lầu một.
Vậy thì giải pháp chỉ còn lại một.
—dọn vào phòng ngủ của Phó Tự Trì ngủ.
Lê Sơ che mặt, khuôn mặt của cô chỉ lớn bằng bàn tay, hai tay che kín mặt, không lộ ra một tia biểu tình, chỉ có chính cô biết rõ trong lòng có bao nhiêu rối rắm.
Căn phòng không có điều hòa nóng đến ngột ngạt, khiến người ta ngay cả thở dốc cũng khó chịu.
Lê Sơ cắn chặt răng, ôm gối và chăn mỏng của mình ra khỏi cửa.
Đứng ở ngoài cửa phòng, cô hít sâu mấy hơi, mới lấy hết dũng khí gõ cửa.
Bên trong cửa không có tiếng động truyền ra, Lê Sơ dứt khoát mở một khe cửa, thăm dò thân thể đi vào, nhẹ giọng hỏi: "Phó Tự Trì, anh ngủ chưa?”
Nói xong hồi lâu vẫn không có người đáp lại.
Khí lạnh trong phòng thổi ra, làn da dính nóng thoải mái hơn rất nhiều.
Lê Sơ mở rộng khe cửa, chôn cả người vào trong phòng.
Căn phòng tối đen, ngay cả vị trí giường cũng không thấy rõ.
Lê Sơ đóng cửa lại, nương theo ánh sáng lờ mờ của màn hình điện thoại di động, từng bước từng bước đi vào trong, cô trải chăn mỏng trong tay xuống đất, chuẩn bị nằm vậy cả đêm, lại cảm thấy không được Phó Tự Trì đồng ý đã tùy tiện vào phòng anh, vì vậy, cô tắt màn hình điện thoại, mò mẫm tiến đến trước mặt Phó Tự Trì.
Người đàn ông trên giường hô hấp kéo dài, tựa hồ là tiến vào giấc ngủ sâu, Lê Sơ không muốn quấy rây anh nghỉ ngơi, đè thấp giọng nói ngượng ngùng nói: "Cái kia... Em ở chỗ này của anh một đêm, ngày mai điều hòa sửa xong sẽ dọn về."
Nói xong, cô thở dài một hơi, trong lòng nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, từng chút từng chút rời xa người đàn ông.
Đúng lúc này, người đàn ông trên giường mở mắt, trong bóng tối, ánh mắt của anh hiện ra ánh sáng lấp lánh, tựa như tinh hà rực rỡ, làm cho người ta sa vào trong đó căn bản không thể dời mắt.
Lê Sơ sững sờ nhìn anh, xấu hổ không biết làm sao.
Cô không báo tiếng nào đã vào ở phòng của anh, mà anh lâm vào ngủ say căn bản không hề hay biết.
Giờ phút này, Lê Sơ chỉ muốn ôm chăn chạy về, cho dù là bị nóng chết cũng không muốn tiếp tục xấu hổ.
"Sơ Sơ?" Giọng nói của người đàn ông lộ ra vẻ lười biếng và mờ mịt.
Anh tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, có chút không dám xác nhận người trước mắt là chân thật hay là mơ.
Ngồi dậy mở đèn, sau một mảnh sáng trắng, ánh mắt thích ứng với ánh sáng, anh thấy rõ cô gái đứng bên cạnh, cùng với chăn mỏng và gối đầu dư thừa trên sàn nhà.
Phó Tự Trì dựa vào giường khế mím môi, im lặng quan sát Lê Sơ, không nói một lời nào. Áo ngủ trên người anh lỏng lẻo sắp rớt, lộ ra một mảng lớn da thịt, xương quai xanh tinh xảo, đường nét phác họa ra cực kỳ ưu mỹ, giống như là tác phẩm nghệ thuật tỉ mỉ tính toán qua mới điêu khắc ra.
Trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ có ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng biểu lộ vẻ không vui lúc này.