Chương 367: Chương 367
Chương 367: Chương 367Chương 367: Chương 367
Anh đang tức giận.
Lê Sơ nắm chặt ngón tay, móng tay được cắt tỉa mượt mà khảm vào lòng bàn tay, đau đớn rất nhỏ từ thần kinh truyền vào đại não, buộc cô phải giữ bình tĩnh.
"Em xin lỗi, không có được sự đồng ý của anh mà vào là em không tốt, em... em về ngay bây giờ."
Trong đầu có một luồng nhiệt khí dâng lên, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một mảnh đỏ ửng.
Mất mặt, thật sự là mất mặt.
Lê Sơ hận không thể đào một cái hố chôn mình, không bao giờ đi ra nữa.
Cô ngồi xổm xuống, cuống quýt thu dọn chăn đệm.
Phó Tự Trì nhìn bộ dạng quẫn bách của cô, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, mở miệng dừng động tác của cô: "Sơ Sơ, đừng vậy nữa."
Lê Sơ vùi đầu không dám nhìn anh, cắn môi dưới nói: "Anh đừng giận, nghỉ ngơi cho tốt, em sẽ không quấy rây anh nữa."
Cho dù là ai trong lúc ngủ đang yên đang lành lại bị quấy rây tâm tình đều sẽ không tốt, đổi lại là cô có lẽ cũng sẽ tức giận.
Ánh mắt Phó Tự Trì lóe lên, ánh mắt mang theo ý lạnh vừa rồi dần dần nhu hòa, rũ mắt xuống nhìn người phụ nữ ngồi xổm trên mặt đất, anh thấp giọng hỏi cô: "Em cho rằng anh vì cái gì mà tức giận?"
Lê Sơ đưa lưng về phía anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được tâm mắt nóng rực của anh. Cô không trả lời, cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
"Anh là tức giận vì em ủy khuất chính mình."
Thân thể Lê Sơ cứng ngắc trong chớp mắt, chân bởi vì ngồi xổm lâu mà dân dân chết lặng, tim đập nhanh hơn không thể khống chế, hết thảy đều thoát khỏi sự khống chế của cô.
Câu nói của Phó Tự Trì bên tai giống như cuộn ghi âm phát lại, không ngừng tuần hoàn trong đầu cô.
Lê Sơ cúi đầu thấp hơn, không có sức giải thích cho mình: "Em không có ủy khuất chính mình."
"Ngủ dưới đất trong phòng anh không tính là ủy khuất sao?" Phó Tự Trì không có cách nào với cô, ngay cả giọng nói cũng kiềm chế, sợ dọa Lê Sơ.
Vén chăn mỏng rơi ở bên hông lên, mũi chân chạm đất, miệng vết thương trên người bị liên lụy, miệng vết thương kết vảy vừa ngứa vừa đau, nhiều lần tra tấn anh, anh chịu đựng thống khổ, từng bước từng bước đi về phía cô.
Cho đến khi bóng người bao phủ cô, Lê Sơ mới phát hiện Phó Tự Trì đã đi tới bên cạnh mình.
Cô tâm hoảng ý loạn đứng dậy, chân tê dại suýt ngã xuống, cũng may Phó Tự Trì kịp thời đỡ lấy cô, đưa cô vào lòng.
Cô nghe được một tiếng rên rỉ của anh.
Thống khổ, khàn khàn, cũng là một tiếng cực kỳ áp lực.
Lê Sơ dán vào ngực anh, cảm nhận được độ ấm của anh. Áo ngủ tơ tằm vốn nên lạnh lẽo nhưng mà giờ phút này lại nhiễm nhiệt độ da thịt, không chỉ đủ nóng, cũng đủ ấm áp.
Khóe mắt Lê Sơ căng lên, mí mắt nặng nề không nhấc lên nổi, cô vuốt ve vết thương trên vai trái anh, thậm chí không dám dùng sức, chỉ nghẹn ngào hỏi: "Đau không?"
"Không đau." Phó Tự Trì nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, dường như như vậy có thể giảm đau.
Cổ họng Lê Sơ cay xè, cảm giác nghẹn ngào này thật sự khó chịu, cô muốn nói với anh không cần tự mình cố gắng chịu đựng, có thể nói ra nỗi đau, cô cũng có thể chia sẻ với anh, sẽ cố gắng hết sức mình để giúp anh.
Nhưng cô biết Phó Tự Trì sẽ không, từ trước đến giờ anh vẫn như vậy, một mình gánh vác tất cả, không nói gì với cô.
Chẳng lẽ lại dẫm vào vết xe đổ sao?
Lê Sơ ngước mắt, đón lấy ánh mắt anh, ánh mắt hơi ảm đạm, cô lại hỏi anh: "Phó Tự Trì, đau không?”
Điêu cô muốn nghe chính là lời nói thật, mà không phải là những lời lừa gạt con nít vì sợ cô lo lắng
Thậm chí cô còn nghĩ kỹ, nếu Phó Tự Trì tiếp tục lừa cô, lại nói với cô là không đau, như vậy cô sẽ không bao giờ hỏi anh nữa, cũng sẽ không quan tâm vết thương của anh có đau ngứa hay không.
Một chút cảm xúc của cô không thể thoát khỏi ánh mắt Phó Tự Trì, tâm tư Lê Sơ quá đơn giản, con người quá đơn thuần, luôn có thể khiến anh nhìn thấu.