Chương 373: Chương 373
Chương 373: Chương 373Chương 373: Chương 373
Cô chỉ vào di động, lắc đầu lia lịa.
Phó Tự Trì cầm điện thoại ra xa, thân thể lại càng gần hơn, môi mỏng lướt qua tai Lê Sơ, giọng nói trầm thấp từ tính: "Yên tâm, cậu ấy không nghe thấy đâu.'
Lê Sơ nhíu mày nhìn người đàn ông, đáy mắt trong suốt hiện lên ánh nước lăn tăn, tựa hồ là tỏ vẻ hoài nghi đối với lời nói của anh.
Cô ngược lại không ghét chuyện thân mật với Phó Tự Trì, nhưng làm ra chuyện thân mật như vậy trước mặt người ngoài luôn cảm thấy quá mức xấu hổ, lỡ như bị nghe ra thì sau này cô cũng không dám gặp thư ký Tống.
Bàn tay bên hông mạnh mẽ có lực, cô căn bản không thể giấy thoát, bất đắc dĩ, Lê Sơ tiến lên hôn môi anh, không nghĩ tới người đàn ông đảo khách thành chủ, như muốn để lại ấn ký khẽ cắn cánh môi cô. Lê Sơ không nhịn được, tiếng ưm từ miệng tràn ra.
Cô cuống quýt che môi, cũng đã không kịp.
Lê Sơ oán trách trừng mắt nhìn Phó Tự Trì, mắng khẽ: "Anh thật quá đáng."
Cô cũng không biết thư ký Tống ở đầu dây bên kia có nghe thấy hay không, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức không có cách nào gặp người.
Không cẩn thận chơi đùa với lửa, Phó Tự Trì lập tức hạ mình dỗ dành cô: "Anh quá đáng, anh không tốt, bảo bối đừng giận nữa. Vừa rồi anh ấn chế độ im lặng, thư ký Tống không nghe thấy."
"Thật sao?” Lê Sơ buông tay che môi ra.
"Thật đấy." Phó Tự Trì đưa di động đến trước mặt Lê Sơ để cô xác nhận. Lê Sơ thấy nút tắt tiếng trên điện thoại, trái tim treo lơ lửng thả lỏng,'Buông tay ra, em phải về rồi."
Cơn tức trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Phó Tự Trì thật sự là quá đáng.
Phó Tự Trì hôn trán Lê Sơ, bất đắc dĩ buông tay ra;Đừng giận, ngủ một giấc đi, ngủ ngon bảo bối."
Chưa từng có ai dịu dàng gọi cô là bảo bối như vậy, giống như cô thật sự là bảo vật trân quý nhất trên đời này.
Lúc nghe mặc dù có chút xấu hổ, nhưng chút ngọt ngào trong lòng vẫn không kiềm chế được.
Sáng sớm hôm sau, khi Lê Sơ tỉnh dậy Phó Tự Trì đã rời đi, anh ngay cả chào hỏi cũng không chào, cứ như vậy đi.
Trong điện thoại di động nhận được một tin nhắn anh gửi tới, là anh gửi cho cô trước khi đi.
[ Sơ Sơ, tha thứ cho anh không từ mà biệt, anh sợ nhìn thấy em sẽ không nỡ đi, đợi công việc bên Lạc Thành kết thúc anh sẽ trở về gặp em, ở nhà an tâm chờ anh. ]
Lê Sơ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác chua xót phá vỡ lỗ hổng bên trong, mãnh liệt rót vào.
Phó Tự Trì đi hơn nửa tháng, một ngày ba bữa đúng giờ gửi tin nhắn cho Lê Sơ, có thời gian rảnh rỗi thì cùng Lê Sơ gọi video, quan tâm đến cuộc sống của Lê Sơ, nhưng một chữ cũng không nhắc tới mình.
Trong khoảng thời gian này Lê Sơ bận rộn tu sửa nhà trọ, cũng không có tinh lực gì đặt lên người Phó Tự Trì, chuyện nhà trọ bên này cũng không tệ lắm, cô mới phát hiện sắc mặt Phó Tự Trì kém hơn trước rất nhiều.
Đại khái là chuyện công việc khó giải quyết, mới làm cho anh ưu phiền như thế.
Công việc của Từ Tử Khâm luôn bề bộn nhiều việc, thường xuyên tăng ca, buổi tối hôm nay lại phá lệ gọi điện thoại cho Lê Sơ.
Từ Tử Khâm từ văn phòng luật đi ra lái xe về nhà, bên ngoài tiếng gió hiển hách, giống như dao nhỏ cắt thân xe.
Tiếng điện thoại vang lên vài cái đã được nghe, Từ Tử Khâm ho khan một tiếng, giả bộ trấn định nói: "Sơ Sơ, nhà trọ tu sửa thế nào rồi?"
"Sắp xong rồi, chỉ là sơn mới, nhất thời không có người ở." Lê Sơ vừa tắm xong, trên người còn mang theo hơi nóng.
Thường ngày Từ Tử Khâm gọi điện thoại tới luôn nói có không hết lời, nhưng mà lần này sau khi nói xong một câu cô ấy lại lập tức trâm mặc.
Lê Sơ ý thức được cô có chuyện gì không tiện mở miệng.
"Sao vậy?" Lê Sơ hỏi cô.
Từ Tử Khâm đậu xe dừng ở ven đường, hai tay dùng sức cầm tay lái, rối rắm hồi lâu, vẫn là mở miệng: "Chú Phó có thể..."