Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 374 - Chương 374: Chương 374

Chương 374: Chương 374 Chương 374: Chương 374Chương 374: Chương 374

Tay Lê Sơ run lên, gân như cầm không vững di động.

Dự cảm không tốt trong lòng trong nháy mắt phóng đại.

Lần trước gặp Phó Thế Xương, thân thể ông cũng đã không chịu nổi gánh nặng, mặc dù ông biểu hiện vân đạm phong khinh, nhưng Lê Sơ biết, chẳng qua là ông đang cố gắng chống đỡ.

Từ Tử Khâm nghẹn ngào, tiếp tục nói: "Chú Phó đã đến ung thư giai đoạn cuối, sợ là chịu không nổi năm nay."

Cô nói tương đối giảm nhẹ rất nhiều, dựa theo cách nói của bác sĩ, là chịu đựng không quá một tháng.

Đầu óc âm ầm nổ tung, ong ong rung động, trước mắt xoay chuyển, Lê Sơ ngã ngồi ở trên giường, cố gắng tiêu hóa tin tức này.

Cô dự cảm được bệnh tình của Phó Thế Xương tiên sinh nghiêm trọng, chỉ là cô không ngờ sẽ nghiêm trọng đến nước này.

"Phó Tự Trì... anh ấy thế nào rồi?"

Vậy Phó Tự Trì thì sao, trong khoảng thời gian này là vì bệnh tình của Phó Thế Xương mà lo lắng sao? Cho nên mới có khuôn mặt tiều tụy như vậy?

Cho dù là mâu thuẫn với cha không thể hòa hoãn, nhưng cho tới bây giờ, gặp loại tình huống này thì cũng không có khả năng hoàn toàn không động lòng.

Từ Tử Khâm nhẹ nhàng thở dài: "Phó Tự Trì vẫn không chịu tha thứ cho chú Phó, anh ấy cơ hồ mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm một lần, nhưng luôn tan rã trong không vui." "Ban ngày mình cũng cùng Thời Doanh đi thăm chú Phó, chú ấy đã gầy đi, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực."

Lúc Từ Tử Khâm đi thăm Phó Thế Xương, nghe thấy ông gọi tên Linh Lan, nghĩ ông là nhớ thương cháu gái nhỏ, liên tục do dự, cuối cùng cô vẫn gọi điện thoại cho Lê Sơ báo cáo tình hình thực tế.

Sau khi cúp máy, Lê Sơ nhìn số điện thoại của Phó Tự Trì trong danh bạ, cuối cùng vẫn không ấn xuống.

Lê Sơ đã đáp ứng Phó Thế Xương tiên sinh sẽ mang theo Linh Lan đi gặp ông, hiện tại ông bệnh nghiêm trọng như vậy, cô cũng không thể kéo dài nữa.

Đêm đó Lê Sơ thu dọn hành lý xong xuôi, sáng sớm hôm sau lập tức mang theo con gái đi Lạc Thành.

Lần trước tới đây là tháng năm, hôm nay đã là cuối thu, lá rụng ố vàng trên đường xếp thành một tầng lại một tâng, trộn lẫn bùn đất trải thành thảm.

Xe chạy như bay, cảnh đường phố hai bên đường so với lần trước không thay đổi nhiều lắm, chỉ là nhiều hơn một chút ảm đạm, cuối thu là mùa điêu tàn, vạn vật dần dần ngủ say, có người cũng là như thế.

Lê Sơ ngay cả hành lý cũng không kịp để lại lập tức chạy tới bệnh viện, cô mang theo con gái kéo hành lý, lúc đi ở bệnh viện thật sự rất chật vật, nhưng lại bởi vì dung mạo kiều diễm mà thập phần nổi bật, người đi ngang qua cũng nhịn không được liếc mắt.

Lúc cô đi tới hành lang phòng bệnh, gặp Phó Tự Trì đang ngồi trên ghế dài.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này cô đơn như vậy.

u phục màu đen trên người anh sạch sẽ vừa vặn, cùng đồng phục màu trắng trôi nổi tùy ý có thể thấy được trong bệnh viện hình thành hai thái cực đối lập rõ ràng, người đàn ông cúi đầu tóc có lẽ là không có thời gian cắt tỉa, so với nửa tháng trước dài hơn rất nhiều.

Tiếng bánh xe lăn hành lý quanh quẩn trong hành lang cũng khiến cho người đàn ông chú ý.

Anh ngẩng đầu nhìn Lê Sơ, ánh mắt chớp động, mười ngón tay đan xen buông ra, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cũng dần dần bình phục.

Anh đứng dậy đi về phía Lê Sơ, giọng nói khàn khàn lộ ra vẻ mệt mỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Đến thăm chú Phó."

Phó Tự Trì không hỏi Lê Sơ đã biết gì, biết bao nhiêu, làm sao biết được, giờ phút này hỏi những điêu này đều không có ý nghĩa.

Tiểu Linh Lan sợ nhất là vào bệnh viện, vừa ngửi thấy mùi nước khử trùng lập tức theo bản năng sợ hãi, cô bé nắm chặt lòng bàn tay mẹ, rụt rè gọi một câu: “Cha ơi."

Phó Tự Trì đã hơn nửa tháng không gặp Lê Sơ và con gái, nỗi nhớ trong lòng đã sớm không kiềm chế được, anh ngồi xổm xuống bế con gái lên, nhẹ nhàng xoa tóc con gái, dịu dàng nói: "Cha rất nhớ con."
Bình Luận (0)
Comment