Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375: Chương 375

Chương 375: Chương 375 Chương 375: Chương 375Chương 375: Chương 375

Tiểu Linh Lan ôm cổ cha, nằm ở đầu vai anh, giọng trẻ con nói: "Con cũng nhớ cha."

"Cha, chúng ta sẽ đi thăm ông nội sao?" Tiểu Linh Lan nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt cách đó không xa, mờ mịt hỏi.

"Ừm, cha dẫn con đi gặp ông nội."

Tiểu Linh Lan đối với ông nội không có ấn tượng gì, chẳng qua mẹ nói cho cô bé biết người đưa cho cô bé thật nhiều thật nhiều đồ chơi kia chính là ông nội của cô, cô bé cảm thấy đó là một ông nội tốt, bé con muốn chơi đùa với ông thêm lần nữa.

Phó Tự Trì dùng một tay ôm con gái, bàn tay trống rỗng muốn nhận va li hành lý trong tay Lê Sơ,"Trên đường mậệt rồi, lát nữa anh đưa hai mẹ con về..."

Về đâu, anh cũng không biết.

Số 1 Giang Loan, Lê Sơ còn nguyện ý đặt chân vào sao?

Lê Sơ không đưa vali cho anh, vẫn tự đẩy,Vào đi, có gì nói sau."

Vào phòng bệnh, Lê Sơ liếc mắt lập tức thấy được Phó Thế Xương tiên sinh tái nhợt đến không còn hình người trên giường bệnh, hốc mắt đột nhiên chua xót.

Phó Thế Xương coi như thanh tỉnh, sau khi nhìn thấy Lê Sơ cùng Tiểu Linh Lan, ánh mắt đục ngâu dần dần sáng lên, gian nan giơ tay lên, gọi Lê Sơ cùng Linh Lan tới gân một chút.

Tiểu Linh Lan ghé vào bên giường bệnh, nhìn thấy bộ dáng hấp hối của ông nội, lập tức khổ sở đến bĩu môi,'Ông nội, nhanh khỏe lên nha, Linh Lan còn muốn cùng ông nội chơi đùa."

Phó Thế Xương khẽ nhếch khóe môi, cười cười: "Được, ông nội khỏe lại sẽ chơi với con."

Lê Sơ quay lưng lại, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.

Cô nhớ lại tình cảnh lúc cha mình qua đời, loại đau đớn thấu xương này thiếu chút nữa đã lấy mạng cô.

Sinh mệnh con người thật sự là quá yếu ớt, không biết lúc nào sẽ đột nhiên biến mất.

Mà hôm nay, cô lại phải tận mắt nhìn một vị trưởng bối khác tử vong, thật là tàn nhẫn.

Phó Thế Xương tự biết thời gian không còn nhiều, ở trên đời này ông cũng không có quyến luyến gì, tiếc nuối duy nhất chính là không thể tận mắt nhìn thấy con trai kết hôn, có lẽ ông không nhìn thấy cũng tốt.

Phó Thế Xương võ võ tay Lê Sơ, nói từng chữ từng chữ: "Sơ Sơ, sau này cha không có biện pháp thay con làm chỗ dựa, nếu A Tự đối xử không tốt với con, con hãy rời khỏi thằng bé, đừng bao giờ quay đầu lại."

Lê Sơ rưng rưng gật đầu: "Được, nếu A Tự đối xử không tốt với con, con sẽ không cần anh ấy nữa."

Phó Thế Xương có lẽ là mệt mỏi, ánh mắt chứa một tia ảm đạm, nói chuyện cũng hữu khí vô lực: "Các con nhất định phải hạnh phúc, đừng đi sai đường năm đó của cha. Uyển Ninh... Uyển Ninh..."

Phó Thế Xương không ngừng gọi tên vợ, giống như sợ người ta biến mất, có lẽ ông đã hồ đồ, Uyển Ninh đã sớm qua đời, cô sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông nữa. Phó Tự Trì nghe được tên mẹ từ miệng cha, sắc mặt lập tức âm trầm, anh dặn dò hộ lý chăm sóc cha thật tốt, lập tức đưa Lê Sơ và con gái ra khỏi phòng bệnh.

Tiểu Linh Lan nhu thuận ghé vào trong lòng cha, nhỏ giọng hỏi: "Ông nội sẽ khỏe chứ?”

Lê Sơ vuốt tóc con gái, dịu dàng nói: "Cha mẹ cũng không biết."

Cô không đành lòng lừa gạt con gái, đứa nhỏ tuy rằng mới ba tuổi, không hiểu đạo lý lớn gì, có thể dùng lời nói dối lừa gạt nhưng không khỏi quá mức tàn nhẫn.

Trái tim Phó Tự Trì như bị khoét một mảnh, đau đến mức anh không nói nên lời.

Người nằm bên trong là cha của anh, trước kia anh kính yêu cha, nhưng người nọ cũng là kẻ đầu sỏ bức tử mẹ anh, anh vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho cha.

Nhưng mà đến giờ phút này, người nọ sắp chết, anh lại luống cuống.

Anh rõ ràng nên tiếp tục hận cha, nên cảm thấy may mắn khi người nọ tử vong, nhưng tại sao, anh lại cảm thấy sợ hãi.

Anh đang sợ cái gì?

"A Tự, A Tự." Giọng Lê Sơ gọi lại ý thức của Phó Tự Trì.

Anh ngẩn người nhìn về phía cô, ánh mắt ảm đạm chợt lóe lên.

Lê Sơ khoác tay anh, tựa vào vai anh, yên lặng an ủi,A Tự, chúng ta về nhà thôi."
Bình Luận (0)
Comment