Chương 382: Chương 382
Chương 382: Chương 382Chương 382: Chương 382
Lê Sơ nào biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ cho rằng anh bị công việc và bệnh tình của cha đè nén quá sâu, trong lòng không đành lòng quan tâm nói: "Anh cũng đừng quá mệt mỏi, nghỉ ngơi nhiều một chút."
Cô nhìn thoáng qua Từ Tử Khâm, hướng cô khoát tay ý bảo cô ôm Linh Lan vào trong tiệm trước, lại nói vào điện thoại di động: "Em và con gái hết thảy đều tốt, anh không cần nhớ thương chúng ta, đợi lát nữa em đi siêu thị mua chút đồ ăn, buổi tối trở về nấu cơm."
Phó Tự Trì cười đáp: "Được, anh xong việc sẽ về sớm một chút."
Cúp điện thoại, Phó Tự Trì khoác áo khoác tây trang, lòng tràn đầy nhảy nhót trở về, lúc đi qua bàn làm việc của thư ký Tống, anh dừng bước cố ý dặn dò: "Mấy ngày nay giúp tôi từ chối tất cả các cuộc xã giao."
Tống Mạnh nhìn thoáng qua lịch trình sắp xếp, đánh dấu ra có một hai cuộc xã giao thương mại, nhưng cũng không tính là quan trọng, tham dự hay không cũng không ảnh hưởng, lập tức gật đầu đáp ứng.
Từ Tử Khâm tận lực rút bớt thời gian giữa trưa đi ra bồi Lê Sơ ăn bữa cơm, gần đây cô đang có một vụ án quan trọng, cơ hồ mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, thời gian ngủ đều phải tranh thủ từng chút.
Còn chưa kịp đi dạo trung tâm thương mại, vội vàng mua xong ly cà phê lập tức chạy về văn phòng luật sư.
Lê Sơ và con gái ngồi ở trong quán cà phê, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tòa cao ốc của Từ Tử Khâm, cao vút trong mây, căn bản nhìn không thấy đỉnh. Thời gian còn rất dư dả, Lê Sơ lập tức cùng con gái ngồi thêm một lát, cô nhóc kia vui vẻ ăn bánh ngọt, trên miệng dính không ít bơ.
Có một số việc đại khái là do trời định, cô chỉ dừng lại một lát, lập tức gặp được Hạ Minh Châu cũng đến mua cà phê.
Lê Sơ từng có một khoảnh khắc kinh ngạc, nhưng rất nhanh lập tức khôi phục bình thường, tại thời khắc cô đưa ra quyết định kia, cô và anh cũng chỉ có thể là người xa lạ, ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, Hạ Minh Châu đón ánh sáng mà đến, quanh thân bao phủ một vầng sáng nhàn nhạt, ôn hòa, nho nhã, những từ ngữ trước kia được thể hiện hoàn mỹ trên người anh, cho tới bây giờ, vẫn như cũ chưa từng biến mất.
Anh tựa hồ vẫn như trước.
"Học trưởng." Lê Sơ cười với anh.
Hạ Minh Châu đi tới đối diện cô, vẻ mặt anh thoải mái, mặt mày không còn lệ khí,'Không ngại anh ngồi xuống chứ."
Lê Sơ khẽ lắc đầu: "Không ngại."
Đối với những lời muốn nói tiếp theo, Lê Sơ không khỏi có một tia khẩn trương, cô rất rõ ràng, Hạ Minh Châu đã sớm biết tất cả, hôm nay cũng tốt, một ngày nào đó trong tương lai cũng được, chỉ cân bọn họ gặp nhau thì luôn phải nói rõ ràng.
Hạ Minh Châu bưng cốc cà phê trong suốt, nhiệt độ cà phê đá lạnh đến mức đầu ngón tay anh hiện lên dấu đỏ, nhưng đầu óc anh vẫn duy trì thanh tỉnh.
Trận chiến tranh này, anh sớm đã thua đến thất bại thảm hại, cho dù là giãy chết cũng chẳng qua là nhảy nhót như thằng hề không công cho người †a chê cười mà thôi.
Anh không muốn xấu hổ như vậy.
Anh nghĩ, ít nhất trong lòng Lê Sơ, anh vẫn coi như tốt đẹp.
Như vậy là đủ rồi.
Hạ Minh Châu cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nâng mắt lên, tâm mắt dời khỏi cốc cà phê, cho đến khi dừng lại trên mặt Lê Sơ.
Khuôn mặt đó anh ngày đêm nhớ nhung rất nhiều năm, từng cho rằng người bên cạnh anh vĩnh viễn đều là cô, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn đánh mất.
"Em thoạt nhìn rất không tệ." Thiên ngôn vạn ngữ lăn đến đầu lưỡi, cũng chỉ đúc kết thành một câu này.
So với lần trước gặp cô, tỉnh thân của cô tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng ngày càng hồng hào, hoàn toàn là bộ dáng lâm vào hạnh phúc.
Từ hơn một tháng trước, anh đã phát hiện dấu vết trên Wechat của Phó Tự Trì, mặc dù không nói rõ, anh vẫn biết bọn họ đã ở bên nhau.