Chương 381: Chương 381
Chương 381: Chương 381Chương 381: Chương 381
"Bà xã, em và con gái đã ăn cơm trưa chưa?”
Gửi tin nhắn xong anh vẫn nhìn chằm chằm màn hình chờ trả lời, đợi rất lâu cũng không đợi được.
Trong lòng dần dần sốt ruột.
Bà xã có giận không?
Buổi sáng anh trêu chọc có chút quá đáng, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ.
Chẳng lẽ cô đã trở về thị trấn Văn Đức rồi sao?
Phó Tự Trì càng nghĩ càng nóng lòng.
Anh vội vàng đứng dậy đi tới cửa gọi thư ký Tống vào.
"Buổi trưa cậu có đặt cơm cho Lê Sơ không?"
Thư ký Tống kinh ngạc chớp mắt mấy cái,'Không có."
Đầu óc Phó Tự Trì lập tức rối loạn, chỉ cảm thấy mình xong đời.
Anh lại bận rộn công việc đến mức quên mất vợ có ăn cơm trưa hay không.
Lê Sơ nhất định là tức giận.
Bằng không làm sao có thể không trả lời tin nhắn của anh.
"Phu nhân nói buổi trưa cô ấy đưa con gái đi gặp bạn bè, không cần tôi đặt cơm.”
Phó Tự Trì quét mắt nhìn Tống Mạnh/Lần sau cậu có thể nói hết một lần không?”
Anh thở phào nhẹ nhõm.
Chờ đã, gặp bạn bè, bạn nào?
"Cô ấy đi gặp luật sư Từ rồi à?" Phó Tự Trì dò hỏi không chắc chắn.
Thư ký Tống xấu hổ cười cười: "Cái này tôi cũng không rõ lắm, phu nhân không nói."
Anh chỉ là thư ký, sao có thể hỏi đến hành tung của vợ sếp.
Phó Tự Trì siết chặt di động, trong lòng có dự cảm không tốt.
Lê Sơ ở Lạc Thành không có bạn bè gì, anh có thể nghĩ đến cũng chỉ có ba người, Giang Tự Xuyên đã đi nước ngoài, Từ Tử Khâm bình thường cũng sẽ không hẹn ở giữa trưa, còn lại cũng chỉ có...
Phó Tự Trì cầm áo khoác đi về phía thang máy, bước chân nổi gió, rất nhanh đã bỏ lại thư ký phía sau, số điện thoại trong danh bạ di động đã gọi ra, nhưng thật lâu không có người nghe.
Tiếng chuông điện thoại vang vọng bên tai, rõ ràng là âm nhạc du dương lại làm cho người ta vô cùng phiền não.
Cho đến khi anh nhấn nút thang máy, điện thoại mới được kết nối. Phó Tự Trì vốn định hỏi cô đang ở đâu, đang ở cùng ai, lời nói đến bên miệng vẫn bị anh đè xuống, anh hít sâu một hơi, để tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại.
Anh không thể thất thố trước mặt Lê Sơ.
"Bảo bối, em đã ăn trưa chưa?" Anh khẽ hỏi.
"Vừa mới ăn xong." Trong điện thoại Lê Sơ thờ ơ đáp lại, không hề quan tâm Phó Tự Trì đã ăn cơm trưa chưa, hình như cô có người bầu bạn, vội vã muốn cúp điện thoại,'Em ở bên ngoài, lát nữa nói sau." Sự cô đơn trong đáy mắt Phó Tự Trì chậm rãi hiện ra, vừa nghĩ đến Lê Sơ giờ phút này đang ở bên Hạ Minh Châu, anh lập tức buồn bực đến mức không thở nổi. Hết lần này tới lân khác anh cũng không có quyền quấy nhiễu Lê Sơ gặp mặt ai.
Trong điện thoại bỗng nhiên không có tiếng động, Lê Sơ có tâm tư mẫn cảm, trong nháy mắt lập tức nhận ra Phó Tự Trì dường như không vui lắm, cô nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Thang máy đi tới tầng trệt, theo một tiếng nhắc nhở mở cửa.
Phó Tự Trì đứng ở cửa thang máy, lông mi như lông quạ hạ xuống, che đi sự cay đắng trong đáy mắt anh,/Anh... không có gì, chơi vui nhé, buổi tối nhớ vê sớm một chút."
Cô đi gặp ai không quan trọng, có tình cảm với Hạ Minh Châu hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô nguyện ý vê nhà, nguyện ý ở lại bên cạnh anh là tốt rồi.
Cái khác, anh đều có thể giả bộ như không quan tâm.
Đôi mắt Lê Sơ lấp lánh, trong ánh mắt lộ ra chút mê mang, cô luôn cảm thấy giọng nói của Phó Tự Trì rất kỳ quái.
"Sơ Sơ, mau tới đây."
Có người đang thúc giục Lê Sơ.
Phó Tự Trì loáng thoáng nghe thấy giọng người nọ, đầu ngón tay cầm điện thoại dùng sức đến trắng bệch,"Từ Tử Khâm?"
Ngực bị đè nén nặng nè thoáng cái buông lỏng, hắn thở dài một hơi, khóe môi nhịn không được giương lên: "Hóa ra em và Từ Tử Khâm ở cùng một chỗ." Không phải Hạ Minh Châu, may còn không phải cậu ta.
Ngắn ngủn vài phút, người đàn ông trong điện thoại mấy lần thay đổi ngữ khí, thật giống như là thời tiết thay đổi thất thường làm cho người ta khó có thể nắm bắt.