Chương 387: Chương 387
Chương 387: Chương 387Chương 387: Chương 387
Lê Sơ có lý tưởng của mình, mục tiêu của mình, tuyệt đối sẽ không trở thành chim hoàng yến nuôi dưỡng trong lòng sắt.
Lê Sơ vươn tay phải ra, môi nở nụ cười: "Em đồng ý."
Chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay của cô, từ đó về sau cuộc sống của cô cũng gắn bó mật thiết với anh.
Tiểu Linh Lan chứng kiến màn cầu hôn này, lại không biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ cảm thấy chiếc nhẫn cha tặng cho mẹ thật đẹp, lấp lánh giống như ngôi sao.
"Mẹ, con cũng muốn đeo." Tiểu Linh Lan ôm chân mẹ làm nũng.
Lê Sơ khom lưng ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Chờ Linh Lan trưởng thành, cũng sẽ có người tự tay đeo nhẫn cho con."
Tiểu Linh Lan nháy mắt mấy cái, đáy mắt trong suốt tràn đầy nghi hoặc: "Ai vậy?"
Lê Sơ và Phó Tự Trì nhìn nhau, buồn cười nói: "Mẹ cũng không biết..."
Một giờ sau, vòng bạn bè của Phó Tự Trì bùng nổ, tấm ảnh tay đeo nhẫn anh đăng lên, ngay cả tiêu đê cũng không có, lại được mấy trăm like, bên dưới bình luận chúc mừng cũng có hàng trăm.
Anh nhìn thoáng qua Lê Sơ cách đó không xa đang thưởng thức tranh vẽ, trong lòng ngọt ngào như rót đường, đầu ngón tay nhanh chóng nhấp vào màn hình điện thoại di động, trả lời từng bình luận, giống như trả lời nhiều thêm một cái là có thể nhận được nhiều thêm một chút chúc phúc.
Về đến nhà, Tiểu Linh Lan nằm trên sô pha xem hoạt hình, Phó Tự Trì và Lê Sơ làm cơm tối trong bếp, anh không biết nấu cơm, cũng không có thiên phú về tài nấu nướng, nhưng rửa rau thái rau vẫn có thể làm được.
Lê Sơ vừa hâm nóng dầu xong đổ thịt vào xào, di động lập tức vang lên.
Cô không ra tay, để Phó Tự Trì nghe điện thoại.
"Tiểu Sơ”"
Giọng nói ôn hòa của Hạ Minh Châu truyền tới, sắc mặt Phó Tự Trì trong nháy mắt âm trâm.
Hạ Minh Châu trâm mặc trong chốc lát, như là đang chuẩn bị cái gì, thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: "Tiểu Sơ, em sắp kết hôn phải không?"
Phó Tự Trì mím chặt môi, lông mày không giãn ra.
Lúc anh đăng lên vòng bạn bè cố ý không ngoại trừ anh ta, chính là vì để cho anh ta hoàn toàn hết hy vọng, không nghĩ tới Hạ Minh Châu cư nhiên không biết tốt xấu như vậy, đặc biệt gọi điện thoại cho Lê Sơ.
Phó Tự Trì thấy Lê Sơ không chú ý đến điện thoại, lập tức nhấc chân đi ra ngoài bếp, sau khi xác định giọng nói của mình sẽ không bị Lê Sơ nghe thấy, anh mới lên tiếng: "Cậu tìm vợ tôi có chuyện gì sao?"
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ vợ tôi, ngây thơ khoe khoang với đối phương.
"Phó Tự Trì?" Hạ Minh Châu nheo mắt, cười nhẹ một tiếng.
Ngược lại chất vấn anh: "Anh giấu Tiểu Sơ nghe điện thoại, không sợ cô ấy tức giận sao?”
Phó Tự Trì nghẹn lời, chột dạ ho một tiếng: "Sơ Sơ bảo tôi nhận."
Anh nói không sai, nhưng chủ ý của Lê Sơ không phải để anh tự chủ trương nói chuyện. Hạ Minh Châu không trực tiếp vạch trần anh, quái gở nói một câu: "Vậy sao?"
Phó Tự Trì vừa nghĩ đến Lê Sơ đã từng thích Hạ Minh Châu, quyết định kết hôn với anh, thiếu chút nữa sắp kết hôn, trong lòng lại buồn bực, chua xót không ngừng dâng lên,'Có phải có quan hệ với anh không?”
Hạ Minh Châu cười nhạo một tiếng: "Phó Tự Trì, cậu sợ cái gì, sợ tôi giống như anh lúc trước, mạnh mẽ cướp đi Tiểu Sơ sao?"
Không phải Hạ Minh Châu không biết rõ giữa anh và Lê Sơ không chỉ vì Phó Tự Trì mới chia tay, mà còn vì cha mẹ anh.
Thân thể tóc da đều là của cha mẹ, trong cuộc sống khó dứt bỏ nhất chính là tình thân.
Anh không có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, không chút cố ky ở cùng một chỗ với cô, cho nên nhất định cuộc đời này của bọn họ sẽ không có khả năng nữa.
Hối hận?
Đương nhiên hối hận, nhưng cũng vô lực thay đổi.
Anh gọi cuộc điện thoại này thật ra không có ý gì khác, chỉ là muốn chúc phúc cho cô, chúc cô hạnh phúc, chúc cô vui vẻ.
Nhưng khi anh nghe thấy giọng Phó Tự Trì, oán khí tích góp từng tí một trong lòng vẫn bùng nổ.