Chương 388: Chương 388
Chương 388: Chương 388Chương 388: Chương 388
Sắc mặt Phó Tự Trì âm trầm đến kinh người, anh siết chặt di động, nghiến răng cảnh cáo: "Cậu dám làm gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu."
Ai cũng không thể phá hủy hạnh phúc mà anh thật vất vả mới có được.
Hạ Minh Châu nhếch môi cười lạnh, không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại. ...
Bắt đầu từ bữa tối, Lê Sơ đã phát hiện Phó Tự Trì có gì đó không ổn, anh dường như không yên lòng, gắp gừng tươi vào miệng anh cũng không có phản ứng.
Đêm khuya, Lê Sơ dỗ con gái ngủ, nhìn người đàn ông bên cạnh nhíu mày.
Cô rút di động khỏi tay người đàn ông, lạnh lùng nói: “Anh làm sao vậy?”
Tầm mắt Phó Tự Trì né tránh, ra vẻ bình tĩnh nói: 'Không có gì."
Lê Sơ không định dễ dàng buông tha anh/Anh không giống như không có việc gì. Có gì không thể nói cho em biết không?"
Phó Tự Trì rũ mắt, lông mi dài nhỏ rơi xuống một tầng bóng đen, che giấu sự u ám trong mắt anh/Hạ Minh Châu gọi điện thoại cho em, được anh nghe."
Lê Sơ nhớ tới buổi tối lúc nấu cơm trong bếp mình không kịp nhận điện nên lập tức nhờ Phó Tự Trì nghe điện thoại giúp cô.
Chuyện nhỏ như vậy, đáng để anh lo lắng như vậy sao? Cả đêm rầu rĩ không vui.
"Anh ấy nói gì?" Lê Sơ thuận miệng hỏi.
Phó Tự Trì ngước mắt nhìn Lê Sơ, dòng nước ngầm trong mắt trào dâng, một hơi chặn trước ngực khiến anh gần như không thở nổi.
Quả nhiên cô vẫn để ý Hạ Minh Châu.
"Cậu ấy biết chuyện chúng ta sắp kết hôn." Phó Tự Trì hạ giọng.
"Cho nên?”
Cho nên? Cho nên cậu ta hung hăng cảnh cáo anh!
Sắc mặt Phó Tự Trì càng thêm khó coi.
Lê Sơ thở dài trong lòng, hỏi anh: "Có phải anh tranh chấp với anh ấy không?
Phó Tự Trì quay mặt đi, không tình không nguyện ừ một tiếng.
Lê Sơ và Hạ Minh Châu chia tay sạch sẽ, một chút lưu luyến cũng không có, ngẫu nhiên có qua lại cũng đều thẳng thắn, cô thật sự không rõ Phó Tự Trì để ý cái gì.
Cô cũng không trách Phó Tự Trì, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ/Em không có quan hệ với anh ấy."
Giọng Phó Tự Trì như chứa cát sỏi,Anh chỉ ghen tị với cậu ta, ghen tị cậu ta từng có được tình yêu chân thành của em, ghen tị cậu ta có những điều em nhớ mãi không quên, ngay cả tên con gái cũng vì Hạ Minh Châu mà đặt."
Ghen tị là hố đen có thể nuốt chửng con người, trái tim anh đã sớm bị nuốt chửng sạch sẽ trong cuộc điện thoại đó.
Lê Sơ bị anh nói nhất thời nghẹn lời, hơn nửa ngày mới khó khăn mở miệng: "Tên gì? Cái gì nhớ mãi không quên?”
Cô cũng nghe không hiểu anh đang nói cái gì.
Từ khi nào cô nhớ mãi không quên Hạ Minh Châu muốn lấy tên con gái để kỷ niệm anh?
"Không phải em đã nói với anh rồi sao? Con gái tên là Lê Niệm Hâm, chính là hy vọng con có thể sống vui vẻ tự tại, không có ý nghĩa gì khác." Cô kiên nhẫn giải thích một lần.
Phó Tự Trì nhìn thẳng cô, nói: 'Là cái tên Linh Lan này."
Linh Lan?
Lê Sơ bị anh hỏi, há miệng không nói nên lời.
Quả nhiên như thế.
Phó Tự Trì nhắm mắt lại, liều mạng đè nén nỗi đau trong lòng.
Lê Sơ cắn cắn môi, băn khoăn không biết có nên thẳng thắn nói cho anh biết hay không, nhưng những lời này cô có chút khó mở miệng, nói ra rất xấu hổ.
Lông mi như lông quạ khẽ run, ánh mắt trong trẻo đảo qua người đàn ông trước mắt, trong thoáng chốc, cô dường như nhìn thấy Phó Tự Trì đêm hạ chí mấy năm trước.
Đâu hạ năm đó không tính là nóng bức, mưa to xối xả một chút ngược lại mang theo vài phần lạnh lẽo, giọt mưa lưu loát như hạt đậu, giống như sương lê rơi bất tận, trong trời đất một mảnh mờ nịit.
Sau khi Lê Sơ tan tâm từ cửa hàng tiện lợi trở về, da thịt lộ ra bên ngoài vừa tiếp xúc với nước mưa đã lạnh đến run lấy bẩy. Cô mở ô, đang muốn đi vào trong màn mưa thì nhìn thấy một cô bé bán hoa dưới mái hiên.
Cô gái chỉ mới mười tuổi, trong tay nắm chặt một bó hoa linh lan lớn, trên người cô bị mưa xối ướt sũng, ngũ quan cũng bị nước mưa làm mơ hồ, rụt rè nhìn Lê Sơ, muốn tiến lên lại không dám.