Chương 391: Hoàn
Chương 391: HoànChương 391: Hoàn
Một năm sau, hôn lễ của Lê Sơ và Phó Tự Trì được tổ chức long trọng.
Hôn lễ này trong giới hào môn Lạc Thành cũng gọi là hiếm có khó tìm, không ai có thể so sánh được, anh làm được như những gì anh hứa hẹn, cho Lê Sơ tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Hiện trường tiệc cưới tinh xảo hoa mỹ, mỗi một chỗ đều được thiết kế tỉ mỉ, là kết quả Phó Tự Trì chăm chỉ vô số đêm, cùng nhà thiết kế thương thảo ra.
Lúc hai người trao nhãn, viên kim cương trắng trị giá hai trăm triệu trên chiếc nhẫn nữ kia trở thành tiêu điểm của mọi người ở đây, ngay cả Lê Sơ cũng kinh ngạc không thôi.
Tháng trước Phó Tự Trì lấy cớ ra nước ngoài công tác, không ngờ lại là để đấu giá được viên kim cương hồng này tặng cho cô.
Lê Sơ rũ mắt nhìn chiếc nhãn trên tay sững sờ, không chú ý tới người đàn ông trước mặt đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Xúc cảm ẩm ướt mềm mại không ngừng đánh sâu vào cô, cánh môi bị đẩy ra, đầu lưỡi bị người đàn ông câu đi ngậm lấy, Lê Sơ không thể không ngẩng đầu lên thừa nhận, đến cuối cùng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô từ bỏ lòng xấu hổ đáp lại anh.
Nụ hôn dài dằng dặc kết thúc, mười ngón tay bọn họ nắm chặt, nhìn nhau cười một cái.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ nắm tay sóng vai, vượt qua quãng đời còn lại dài đằng đãng. Phó Tự Trì không biết dùng thủ đoạn gì thuyết phục được vợ chồng Thời Doanh và Từ Tử Khâm hỗ trợ chăm sóc Linh Lan, kiên quyết bỏ ra mười ngày đi hưởng tuần trăng mật với Lê Sơ.
Ngày Tiểu Linh Lan được Từ Tử Khâm đón đi cũng không khóc nháo, chỉ năn nỉ cha trở về mua đồ ăn ngon cho cô bé.
Địa điểm tuần trăng mật được định ở thủ đô lãng mạn Paris nước Pháp, lúc máy bay hạ cánh đã gân đêm khuya.
Lê Sơ ngồi lên xe đến khách sạn lập tức buồn ngủ, cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc ở trên máy bay ngược lại không buồn ngủ.
Đến phòng khách sạn, Lê Sơ buồn ngủ không mở mắt ra được, vốn định ngủ một lát rồi đi rửa mặt, không ngờ Phó Tự Trì trực tiếp ôm cô vào phòng tắm.
Hơi nước trong phòng tắm mờ mịt, Lê Sơ vịn vào vách bồn tắm, thân thể xụi lơ, hai má ửng đỏ như hải đường xuân túy, một chút khí lực cũng không dùng được, một đôi tay mạnh mẽ hữu lực gắt gao chế trụ eo nhỏ của cô, mang theo cô hoàn toàn trầm luân.
Theo động tác của người đàn ông, làn sóng trên mặt nước gợn từng đợt từng đợt, Lê Sơ chỉ cảm thấy mình sắp chìm trong nước, cô vô số lần muốn chạy trốn, nhưng làm thế nào cũng trốn không thoát...
Ở Paris mười ngày này, hoặc là nói ở khách sạn mười ngày này, Lê Sơ bị người đàn ông triệt để xé xương nhập bụng, khắp nơi trên người đều lưu lại dấu vết của anh.
Đến cuối cùng, cô khóc lóc chỉ trích anh quá đáng, thái độ nhận sai của Phó Tự Trì cực kỳ chân thành, nhưng anh lại không hê có ý định dừng lại. Điều cô không biết là, đây mới chỉ là bắt đầu.