Chương 63: Chương 63
Chương 63: Chương 63Chương 63: Chương 63
Trở lại Lạc Thành, cô không thể không đối mặt với những chuyện cô không muốn đối mặt. Cô giống như là con rối gỗ bình thường bị giật dây, bị người ta khống chế, không phải do chính cô làm chủ.
Mấy giờ sau, Lê Sơ trở lại căn phòng trọ ở Lạc Thành.
Vừa vào cửa, Lê Sơ theo bản năng gọi tên Từ Tử Khâm,"Tử Khâm, mình đã trở lại."
Trong phòng cũng không có ai đáp lại cô.
Lê Sơ vỗ vỗ mặt mình, thầm mắng mình hồ đồ. Lúc này Từ Tử Khâm hẳn là còn ở trong trường học.
Lê Sơ trở về phòng thay quần áo trên người.
Từ trong tủ quần áo chọn ra một cái váy satin màu đỏ rượu, cái váy này vốn định mặc ở tiệc đính hôn, nhưng ngày đó cô lại không mặc.
Cô nghĩ, lần cuối cùng gặp Hạ Minh Châu với thân phận vị hôn thê, dù sao cũng phải ăn mặc long trọng một chút, cũng phải xinh đẹp một chút.
Lê Sơ để mặt mộc cũng đã đủ diễm lệ, cho dù là trường hợp trọng yếu cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng hôm nay, cô muốn mình xinh đẹp một chút.
Tỉ mỉ trang điểm cho mình, lại thoa son môi màu đỏ thẫm, khuôn mặt vốn hơi tiêu tụy kia dưới sự che lấp của phấn cũng sinh động hơn rất nhiều.
Người phụ nữ trong gương môi đỏ răng trắng, hai mắt ẩn tình, như là mỹ nhân từ trong phim Hồng Kông thập niên 90 đi ra.
Cho dù là ai gặp cũng sẽ đều cho rằng cô đi hẹn hò hoặc là tham dự sự kiện quan trọng. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trái tim Lê Sơ cũng càng ngày càng dày vò.
Khi điện thoại di động truyền đến tiếng rung, Lê Sơ giật mình, ánh mắt lóe lên nhìn về phía màn hình.
Hạ Minh Châu: [ Tiểu Sơ, anh tan tầm rồi, bây giờ đi ngay. ]
Ngón tay Lê Sơ khẽ run, lúc đặt trên bàn phím điện thoại di động đánh sai vài chữ, xóa xóa mới ghép lại thành một câu hoàn chỉnh: [ Ừm, em cũng xuất phát. ]
Cô đứng dậy đi về phía cửa chính, lấy ra một đôi giày cao gót ở trong tủ giày. Đó là đôi giày đi trong ngày đính hôn, cũng là đôi giày cao gót duy nhất của cô.
Kim cương trên giày sáng chói mắt, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp của phòng khách lấp lánh ánh sáng, rực rỡ vô cùng.
Nhiệt độ của những tuần giữa tháng chín đã hạ xuống, đến buổi tối lại càng mát mẻ, Lê Sơ mặc một cái áo gió màu yến mạch bên ngoài chiếc váy liền, mặc dù là như vậy, lúc cô ở cửa tiểu khu chờ xe vẫn lạnh đến phát run.
Cũng không biết là thân thể lạnh, hay là tâm lạnh.
Lúc Lê Sơ đón xe đến cửa hàng, Hạ Minh Châu đã ngồi xuống chờ cô.
Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, chân thành đi tới, đôi mắt hàm chứa ý cười dịu dàng, lại làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Lúc Hạ Minh Châu nhìn về phía cô, trong mắt không giấu được vẻ kinh diễm.
Anh đứng dậy kéo cho cô, đợi cô đến gần, tự nhiên nhận lấy túi xách trong tay cô,"Trong tiệm mở hệ thống sưởi, nếu em cảm thấy nóng thì cởi áo khoác ra."
Lê gật đầu cởi áo khoác màu yến mạch ra.
Hạ Minh Châu nhận lấy quần áo của cô, gấp lại đặt lên một chiếc ghế trống.
Nhà hàng này là một nhà hàng tư nhân, trang hoàng không tính là rất khác biệt, nhưng thắng ở hương vị không tệ, giá cả vừa phải.
Cách ăn mặc tinh xảo của Lê Sơ ngược lại có chút không hợp.
Hạ Minh Châu rót một ly nước đưa cho Lê Sơ, giọng nói có chút áy náy,'Em ăn mặc như vậy, chúng ta nên đến nhà hàng sang trọng một chút ăn cơm, ăn ở đây anh cảm thấy ủy khuất em."