Chương 64: Chương 64
Chương 64: Chương 64Chương 64: Chương 64
Lê Sơ nhận lấy nước, nói một tiếng cám ơn, lại nói tiếp: "Không ủy khuất."
Mí mắt hạ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, cô thản nhiên nói: "Đã lâu không cùng anh tới quán ăn này ăn cơm, trước kia lúc anh còn chưa tốt nghiệp, chúng ta thường xuyên tới nơi này ăn, em nhớ rõ anh thích nhất món sườn chua ngọt nhà hàng này."
Ánh mắt Hạ Minh Châu ôn hòa, mặt mày mỉm cười: "Tiểu Sơ còn nhớ rõ anh thích ăn gì.'
Lê Sơ ngước mắt lên: "Đương nhiên là nhớ."
Đối diện với ánh mắt dịu dàng như nước của người đàn ông, Lê Sơ trong nháy mắt hoảng hốt né tránh.
Ánh mắt Hạ Minh Châu quá mức trong suốt, khiến cô không thể che giấu.
Hạ Minh Châu: "Mấy ngày nay Tiểu Sơ không nói chuyện với anh, anh tưởng em quên anh rồi."
Những lời này của anh rõ ràng là đang chỉ trích Lê Sơ quan tâm anh không đủ, xem nhẹ anh, nhưng giọng nói của anh lại khiến người ta nghe không ra một chút cảm xúc không tốt, chỉ khiến người ta nghe ra ủy khuất trong lời nói của anh.
Giống như chú cún bị bỏ lại một mình trông cửa chờ chủ về.
Không thể khống chế, trái tim Lê Sơ đập loạn một cái.
Ngực như bị vật nặng đè lên, buồn bực, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.
Hạ Minh Châu đối với cô chưa bao giờ thay đổi, nhưng cô lại không thể tiếp tục yên tâm thoải mái tiếp nhận việc anh đối tốt với cô.
Lê Sơ cười yếu ớt một tiếng: "Sao có thể, gân đây em hơi mệt."
Hạ Minh Châu tỉ mỉ quan sát Lê Sơ, sắc mặt ôn hòa ngưng trọng: “Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Sơ, có thể nói cho anh biết không?”
Ánh mắt cô gái không dám nhìn anh, thần sắc cũng mơ hồ bất định, hiển nhiên là có chuyện quan trọng đang giấu diếm anh.
Trải qua mấy ngày kia, anh cũng nhận thấy được tâm tình Lê Sơ biến hóa, nhưng anh không có nghiên cứu kỹ.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là gặp phải chuyện gì nghiêm trọng.
Anh biết Lê Sơ là một người phụ nữ dịu dàng nhưng kiên cường, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nhưng anh là vị hôn phu của cô, sao có thể vô dụng đến mức cô phải ẩn nhẫn như vậy.
"Tiểu Sơ, chúng ta đã đính hôn, chuyện của em cũng là chuyện của anh, anh muốn thay em gánh vác."
Lê Sơ không dám nhìn vào mắt anh, cô cụp mắt, cổ họng nghẹn ngào: "Không có gì, chúng ta gọi món trước đi."
Những lời đó hôm nay cô nhất định sẽ nói ra, nhưng ít nhất, sau khi cô và anh ăn xong bữa cơm này.
Đoạn tình cảm ba năm này, cho dù là cuối cùng phải hạ màn, cô cũng hy vọng giữa hai bên có thể đặt một dấu chấm tròn viên mãn.
Lê Sơ gọi món Hạ Minh Châu thích ăn.
Người trong tiệm không nhiều lắm, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Lê Sơ không ngừng gắp thức ăn cho đối phương: "Anh làm việc vất vả như vậy, phải ăn nhiều một chút, gân đây anh gầy đi rồi."
"Sau này cho dù bận rộn cũng phải ăn cơm đúng giờ."
"Công việc quan trọng, nghỉ ngơi cũng quan trọng như vậy."
"Cha mẹ anh thật sự rất yêu anh, sau này anh rảnh rỗi thì về thăm họ."
"Thời tiết càng ngày càng lạnh, sau này đi làm mặc nhiều một chút.'...
Cô nhẹ giọng nói, tựa hồ muốn nói hết những lời sau này vào hôm nay.
Cô sợ, sau này không có cơ hội nói nữa.
Hạ Minh Châu đặt đũa xuống, lông mày dịu dàng nhíu lại, gọi tên cô: "Tiểu Sơ, Tiểu Sơ."
Lê Sơ giật mình lấy lại tinh thần, lời chưa nói xong cũng nuốt xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"