Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65: Chương 65

Chương 65: Chương 65 Chương 65: Chương 65Chương 65: Chương 65

Hạ Minh Châu: "Tiểu Sơ, em làm sao vậy?"

"Em một mực dặn dò anh, một mực nói về sau, nhưng những lời em nói kia lại không hề đề cập tới chính em”

"Tiểu Sơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lê Sơ gắp một miếng sườn bỏ vào trong bát của Hạ Minh Châu, ngón tay cô tỉnh tế trắng nõn như hành tây, làn da mỏng mà trong suốt, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh tím.

Cô không trả lời Hạ Minh Châu, mà tự mình nói: "Anh thích ăn sườn của nhà hàng này nhất, ăn nhiều một chút."

Người đàn ông không động đũa.

Lê Sơ mắt nhìn anh, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc so với trong trí nhớ không sai chút nào, chỉ là giữa hai đầu lông mày có thêm một tia lo lắng.

Cô nhớ lại ngày mới ở bên anh, tuyết lớn bay tán loạn, vạn vật trên thế gian đều yên tĩnh, suối phun trong trường học đã sớm kết thành tâng băng thật dày, bông tuyết rơi trên băng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Bọn họ đi ngang qua bên cạnh hồ, gió bắc gào thét, che khuất tâm mắt, một giây sau, trên cổ truyền đến xúc cảm ấm áp, nơi vốn trống trải quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen.

Cô nhớ rõ ngày đó vẻ mặt của anh cũng giống như hôm nay.

Ba năm, anh chưa từng thay đổi.

Lê Sơ từng mơ ước về tương lai với anh, bọn họ sẽ bình bình đạm đạm sống qua ngày, thấu hiểu lẫn nhau, ủng hộ lẫn nhau, nắm chặt tay đối phương, cứ như vậy cả đời không buông ra.

Nhưng nguyện vọng tốt đẹp cuối cùng vẫn là hoa nguyệt kính trong nước, một chút khuấy động lập tức vỡ nát.

Bên tai chợt vang lên giọng nói.

"Sơ Sơ, dì hy vọng con có thể tách khỏi Minh Châu."

"Lê Sơ, em phải trả ân tình thế nào đây?”

"Sơ Sơ, con cũng thông cảm cho sự khó khăn của việc làm cha mẹ."

"Lê Sơ, tiền đồ của cậu ta đều do em lựa chọn."

Lời nói của cha mẹ Hạ gia, lời nói của Phó Tự Trì, đan vào nhau, giống như băng ghi âm không ngừng lặp lại trong đầu cô.

Lê Sơ nhắm mắt lại, trái tim từng chút từng chút trầm xuống.

Lúc mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp cười điềm đạm, cô nói: "Hạ Minh Châu, chúng ta chia tay đi."

Giọng nói của cô cực nhẹ, như là trong lúc ngủ thì thào nói mớ.

Bầu trời đột nhiên một tiếng sấm sét, tia chớp xé rách đêm tối, hạt mưa chợt rơi xuống mặt đất, phát ra vô số âm thanh va chạm.

Hạ Minh Châu yên lặng nhìn Lê Sơ, đôi mắt nâu sẫm nhuộm đỏ tươi: "Tiểu Sơ, em nói cái gì?"

Ánh mắt người đàn ông chớp động, môi hơi run rẩy, nở một nụ cười chua xót: "Trò đùa này không buồn cười chút nào, Tiểu Sơ, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, được không?”

Ngoài cửa sổ thủy tinh mưa càng lúc càng nhiều, tiếng mưa lộp bộp quấy đến mức khiến người ta tâm phiền ý loạn. Hạ Minh Châu rót một ly nước, uống một hơi cạn sạch, cố gắng xua tan khủng hoảng trong lòng.

Anh nhìn ra trong ánh mắt Lê Sơ.

Cô không hề nói đùa.

Hạ Minh Châu cố gắng khắc chế cảm xúc của mình, giọng anh khàn khàn: "Vì sao? Tiểu Sơ, là anh làm không tốt sao? Em nói cho anh biết, anh có thể sửa."

"Không phải, không phải Minh Châu, anh rất tốt, thật sự rất tốt." Lê Sơ rũ mắt.

Đối với cô mà nói, Hạ Minh Châu là bạn đời tốt nhất trên đời này, khiêm tốn ôn hòa, săn sóc có mức độ, không ai có thể tốt hơn anh.

Nhưng mà, cô không thể ích kỷ nhốt anh ở bên cạnh mình.

Hùng ưng vốn nên bay lượn ở phía chân trời, làm sao có thể vì một con thỏ bình thường cả đời lưu lại trên mặt đất hoang vu chứ.
Bình Luận (0)
Comment