Chương 81: Chương 81
Chương 81: Chương 81Chương 81: Chương 81
Lê Sơ: [ Được. ]
Lê Sơ không đề cập đến chuyện triển lãm tranh Turing, đối với cô mà nói, đây là chuyện quan trọng nhất, nhưng lúc đầu ngón tay rơi vào bàn phím điện thoại di động thì làm thế nào cũng không đánh ra chữ.
Phải nói thế nào với anh đây?
Chẳng lẽ trực tiếp thỉnh cầu Phó Tự Trì để anh sắp xếp vị trí tốt nhất cho cô sao?
Như vậy, cô chẳng qua cũng là mượn quan hệ chiếm vị trí, ngay cả chính cô cũng khinh thường người như vậy, làm sao cô có thể làm chuyện này đây.
Tác phẩm có thể trưng bày tại triển lãm tranh Turing, tác giả nào trong lòng không nhớ đến vị trí vàng của triển lãm, Lê Sơ cũng không thể ngoại lệ.
Nhưng cô vẫn hy vọng có thể cạnh tranh công bằng với các tác giả khác, mà không phải dùng tiền tài quyên thế đạt được mục đích.
Huống hồ, ngay cả tham gia triển lãm tranh, cô cũng phải thể hiện đủ thành ý để trao đổi với Phó Tự Trì.
Khoảng bảy giờ tối, Lê Sơ thay váy dài trên người, mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng tay dài, phía dưới phối hợp với một chiếc quần iean.
Một bộ quần áo đơn giản quy củ, sẽ không gây chú ý.
Cô buộc mái tóc dài đen nhánh lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, cả người đơn giản lại giỏi giang.
Đi gặp Phó Tự Trì, cô không muốn ăn mặc đẹp, chỉ cần không phạm sai lầm là được.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt nóng rực của Phó Tự Trì, cô lập tức không nhịn được khẽ run lên.
Xuống tàu điện ngầm, đi chừng mười phút mới đến số 1 Giang Loan.
Khu nhà này mặc dù ở trung tâm thành phố, nhưng chủ yếu là căn hộ cao cấp, ra vào tất cả đều là xe sang trọng, tự nhiên sẽ không cố ý chọn ở gần tàu điện ngầm.
Lúc đứng dưới lầu, Lê Sơ mới phát hiện mình nhỏ bé cỡ nào.
Nhân viên lễ tân lầu một sau khi trưng cầu sự đồng ý của chủ nhà thì quẹt thẻ thang máy cho Lê Sơ.
Thang máy dừng lại ở tầng 68.
Đi qua hành lang rộng lớn, đến trước cửa, Lê Sơ xoắn ngón tay, hít sâu một hơi, ấn chuông cửa.
Cho đến khi tiếng chuông ngừng lại cũng không có người tới mở cửa.
Lê Sơ cho rằng người trong phòng không nghe thấy, đang định ấn lại lần nữa.
Đúng lúc này cửa đột nhiên mở ra.
Lê Sơ hơi ngước mắt lên, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải một đôi mắt lạnh nhạt.
Mùi rượu ngọt ngào chui vào xoang mũi, mùi vị rất nhạt, như là tùng xanh sau cơn mưa tản mát ra hương thơm.
"Phó tổng." Lê Sơ thì thào gọi anh.
Một giây sau, ngón tay có khớp xương rõ ràng nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào cửa.
Bị người đàn ông đè ở trên ván cửa, sống lưng thon gầy dán cửa hợp kim nhôm lạnh lẽo, Lê Sơ sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng, cho dù là kinh hô cũng giống như tiếng mèo kêu chưa đầy tháng, không có chút lực uy hiếp nào.
Cô gái dung mạo xinh đẹp lộ ra thần sắc kinh hãi, càng kích thích người đàn ông trìu mến.
"Đừng sợ." Phó Tự Trì khàn giọng, thấp giọng nói.
Lê Sơ ngửa đầu đón nhận tâm mắt của người đàn ông.
Vóc dáng Phó Tự Trì rất cao, chiêu cao Lê Sơ một mét sáu tám cũng không coi là thấp nữa, nhưng khi đứng cùng một chỗ với anh vẫn được tôn lên vẻ nhỏ nhắn lanh lợi.
Phó Tự Trì bảo cô đừng sợ, nhưng đối mặt với anh, làm sao có thể không SỢ.
Lê Sơ ngắt quãng nói tiếp: "Tôi... tới lấy quần áo."
"Chuyện trong nhà đã giải quyết xong chưa?"
Sự quan tâm đột ngột của Phó Tự Trì khiến Lê Sơ bất ngờ.
Ánh mắt cô cẩn thận từng li từng tí, gật đầu "Giải quyết xong rồi."
Hoa văn trên cửa cấn Lê Sơ đau sống lưng, cô cố nén không biểu lộ ra.
Hơi thở nóng bỏng của Phó Tự Trì bao quanh cô, khiến Lê Sơ không còn đường lui, bởi vì khi đến gần, mùi rượu vốn thanh đạm cũng càng nồng đậm.