Chương 80: Chương 80
Chương 80: Chương 80Chương 80: Chương 80
Mấy ngày nay đủ loại sự cố nối gót mà đến, khiến cho cả thể xác và tỉnh thân Lê Sơ đều mệt mỏi, chỉ có giờ phút này, cô cảm giác được ấm áp.
Bên cạnh có một người bạn nhớ thương cô, loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy mình cũng không phải đơn độc phấn đấu, cũng giúp cho cô có sức mạnh chống đỡ.
Từ Tử Khâm luôn cảm thấy Lê Sơ thoạt nhìn buồn bực không vui, tựa hồ là gặp phải chuyện gì không tốt.
Chuyện triển lãm tranh Turing lần trước, Lê Sơ cũng miễn cưỡng cười vui như vậy, cô có thể cảm giác từ vẻ mặt Lê Sơ cảm giác được chuyện lần này có lẽ càng nghiêm trọng hơn.
Từ Tử Khâm do dự nửa ngày, vẫn mở miệng hỏi: "Sơ Sơ, trong nhà cậu có phải đã xảy ra chuyện hay không?”
Đây là lần thứ hai Từ Tử Khâm hỏi Lê Sơ.
Lê Sơ biết sắc mặt mình rất không tốt, cho dù là mạnh mẽ nói mình không sao, Từ Tử Khâm cũng sẽ không tin tưởng.
"Trong nhà thiếu chút tiền." Lê Sơ thản nhiên nói.
Từ Tử Khâm lông mày căng thẳng: "A? Thiếu nhiều sao? Nếu như tiền không đủ, ta giúp ngươi gom.
Lê Sơ cụp mắt, ánh mắt dừng trên chiếc đũa trắng, tâm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Từng lời từng chữ của Từ Tử Khâm rơi vào trong lòng của cô, làm cho trái tim lạnh như băng của Lê Sơ dân dần ấm áp lên. Thật lâu sau, cô thu hồi cảm xúc, nở nụ cười: "Không nhiều lắm, đã trả hết rồi."
Cô nói rất nhẹ nhàng, biểu cảm cũng không ngưng trọng như trước.
Từ Tử Khâm bán tín bán nghi gật đầu "Vậy là tốt rồi."
Sau bữa cơm, Lê Sơ dọn dẹp sạch sẽ cơm canh thừa, cùng Từ Tử Khâm ở phòng khách xem phim truyền hình.
Lê Sơ rất ít khi có thời gian xem phim, thời gian rảnh rỗi hoặc là học tập, hoặc là chui vào studio vẽ tranh sơn dầu, cuộc sống của cô đơn điệu lại không thú vị.
Xem không đến nửa giờ, Lê Sơ bắt đầu mệt rã rời, nhưng cô vẫn không muốn bạn mình mất hứng, cố gắng cùng Từ Tử Khâm thảo luận nội dung bộ phim. ...
Ngày hôm sau đồng hồ báo thức vừa vang lên, Lê Sơ lập tức rời giường đi đến phòng vẽ tranh.
Trong phòng cho thuê có một gian phòng nhỏ hẹp, vốn là chủ nhà dùng để làm phòng chứa đồ, sau khi được Từ Tử Khâm đồng ý, Lê Sơ đổi phòng chứa đồ thành phòng vẽ tranh.
Lê Sơ kéo căng vải sơn dâu, nhưng chậm chạp không đặt bút.
Trong đầu trống rỗng, không hề có cảm hứng.
Cô cầm điện thoại lên, mở giao diện wechat.
Bình thường lúc này Hạ Minh Châu sẽ gửi tin nhắn cho cô, nói chào buổi sáng với cô, nhưng hiện tại, tin nhắn còn dừng lại ở vài ngày trước.
Sau ngày đó, họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Cô không thể hạ quyết tâm xóa bỏ sạch sẽ mọi thứ về anh, vẫn giữ lại lịch sử nói chuyện phiếm với anh.
Cô không dám lật tin nhắn về phía trước.
Chỉ là nhìn ảnh chân dung của anh, trái tim đã bắt đầu đau đớn.
Hốc mắt chua xót nóng lên, cô hạ quyết tâm rời khỏi wechat, bình phục tâm tình của mình.
Cô và anh đã đi đến bước đường này, về sau cũng không có khả năng quay lại nữa, cô chỉ hy vọng Hạ Minh Châu có thể sống hạnh phúc, ít nhất phải hạnh phúc hơn cô.
Cô lựa chọn trở thành tình nhân của Phó Tự Trì, từ nay về sau chỉ có thể giãy giụa trong bùn lầy, cho dù sau này có thể thuận lợi rời đi, vết nhơ trên người cô cũng vĩnh viễn không phai mờ được.
Cô chỉ muốn mau chóng trả hết tiên nợ cho Phó Tự Trì.
Lê Sơ mở wechat của Phó Tự Trì, gửi cho anh một tin nhắn.
Lê Sơ: [ Hôm nay anh rảnh không? ]
Y€: [ Có chuyện gì? ]
Lê Sơ: [ Tôi từ quê về rồi, muốn qua chỗ anh lấy lại quần áo. ]
YC: [ Tám giờ tối đến số 1 Giang Loan. ]