Chương 85: Chương 85
Chương 85: Chương 85Chương 85: Chương 85
Lê Sơ từng nếm qua loại rượu này.
Sau khi cô và Phó Tự Trì chia tay, bởi vì cả ngày buồn bực không vui, lập tức bị Từ Tử Khâm kéo đến quán bar chơi đùa.
Đó là lần đầu tiên cô đến quán bar và cũng là lần duy nhất cho đến nay.
Ban đầu cô gọi một ly rượu có nồng độ thấp, nhưng người phục vụ đã nhầm và đưa cho cô một ly Scotch.
Lê Sơ rất ít khi uống rượu, cũng không biết cô cầm nhầm.
Rượu vào miệng, Lê Sơ lập tức bị sặc một ngụm, nói gì cũng không chịu uống ngụm thứ hai.
Mà mùi vị kia, cho đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ nhớ kỹ.
Hôm nay, ký ức quá khứ lại lần nữa bị lật ra, không thể nói rõ cảm giác gì, có lẽ là hối hận đi, nếu chưa từng gặp Phó Tự Trì thì tốt rồi...
Trên môi đột nhiên truyên đến một trận đau đớn, Lê Sơ mềm mại hừ một tiếng khiến đối phương đòi hỏi càng sâu.
Lê Sơ đã bị Phó Tự Trì đặt lên bàn, thắt lưng ma sát mép bàn đá cẩm thạch.
Tay Phó Tự Trì rời khỏi eo cô, chống lên mặt bàn, khóa cô vào khu vực của anh khiến cô không có chỗ trốn.
Lê Sơ thật sự không chịu nổi sự thân thiết quá mức của Phó Tự Trì, hai tay cô chống lên ngực anh, dùng hết sức lực toàn thân đẩy anh ra.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Lê Sơ bị ánh mắt nóng bỏng của Phó Tự Trì thiêu đốt. Lòng bàn tay của anh dán sát sống lưng cô, xúc cảm ấm áp xuyên thấu qua lụa trắng mỏng manh truyền tới da thịt cô, chọc cho Lê Sơ run rẩy từng đợt.
Thân ảnh cao lớn cúi xuống, hơi thở nóng ẩm nhẹ nhàng phả vào tai cô,'Nhạy cảm như vậy?"
Lê Sơ cũng sắp khóc,'Không, không phải."
"Không phải cái gì?" Phó Tự Trì từ trên cao nhìn xuống, thân thể anh ghé lại càng lúc càng tới gần.
Lê Sơ cắn môi không chịu đáp lời.
Nhìn dáng vẻ e lệ của cô, trong lòng Phó Tự Trì càng ngứa ngáy.
Tay dài ôm lấy đưa người vào trong ngực, ngón tay tự do lướt trên mái tóc dài đen nhánh của cô gái, nhẹ nhàng câu một cái, dây thun buộc tóc lập tức bị anh ném qua một bên, mái tóc xõa tung như thác nước.
Mái tóc đen nhánh tôn lên da thịt Lê Sơ trắng như tuyết, làm cho người ta nhịn không được mà rung động.
Đầu ngón tay anh vuốt ve cằm người phụ nữ, buộc cô ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Tự Trì khàn giọng, dụ dỗ: "Ngoan, chủ động hôn tôi."
Đáy mắt trong suốt của Lê Sơ hiện lên màu đỏ, bởi vì động tác lắc đầu sợi tóc từ vành tai rơi xuống lả tả.
Môi bởi vì nụ hôn kịch liệt vừa rồi còn hơi đau, cô không muốn cũng không thể hôn một lần nữa, nhất là khi Phó Tự Trì còn ép cô chủ động.
Cô toàn tâm ý kháng cự anh, sao có thể chủ động được.
Cô ấy không thể làm được. "Phó tổng, đã khuya rồi, xin ngài cho tôi trở về đi."
Đôi mắt Phó Tự Trì tối sầm lại, khẽ hôn trán Lê Sơ, giọng khàn khàn: "Tối mai lại tới đây."
Một câu này khiến cho tứ chi Lê Sơ lạnh lão.
Ngày mai lại tới, anh vẫn sẽ giống như hôm nay, không để ý ý nguyện của cô, áp chế cô gái nhỏ tùy ý hôn môi.
Lê Sơ toàn tâm toàn ý muốn kháng cự, giọng nói trong đầu kêu gào cự tuyệt, nhưng nói đến bên miệng, cô cũng chỉ có thể đồng ý: "Được."
Lê Sơ từ số 1 Giang Loan đi ra, đi bộ đến ga tàu điện ngầm, đáp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà.
Từ số 1 Giang Loan đón xe trở về ít nhất phải ba mươi đồng, Lê Sơ không nỡ tiêu số tiền này.
Đêm khuya trên tàu điện ngầm chỉ có lác đác vài người, không giống lúc cô đi tới người người chen chúc.
Ra khỏi ga tàu điện ngầm, gió thu chợt nổi lên, Lê Sơ chỉ mặc áo sơ mi lụa trắng mỏng manh, lạnh đến phát run.