Chương 86: Chương 86
Chương 86: Chương 86Chương 86: Chương 86
Lúc đi tới cửa tiểu khu, Lê Sơ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.
Audi màu xám, thân xe dưới ánh đèn màu cam ấm áp giống như bị bịt kín một tâng sương mù.
Lê Sơ chịu đựng bước chân, không dám tiến lên nữa.
Cô bây giờ mới hiểu được hàm nghĩa trong đó.
Gió thổi càng thêm tàn sát bừa bãi, mái tóc dài rải rác của cô cũng bị thổi rối tung.
Ngón tay nhẹ nhàng vén mái tóc dài lên cài ra sau tai, con ngươi trong suốt nhìn chằm chằm thân xe không chịu dời đi, sợ trong nháy mắt chiếc xe lập tức biến mất không thấy.
Thân ảnh đơn bạc giấu trong đêm tối, không ai chú ý tới địa phương tâm thường như vậy còn có một người đang đứng.
Lê Sơ hy vọng người trong xe cũng không chú ý tới cô.
Người đàn ông mặc áo phông sọc xám bước ra khỏi xe.
Dáng người anh cao lớn, một bộ dáng tao nhã lịch sự, lưng tựa vào thân xe, từ trong túi lấy ra một cái bật lửa, lạch cạch một tiếng, lửa đốt cháy tàn thuốc.
Ngón tay kẹp tẩu thuốc, người đàn ông hơi ngẩng đầu.
Lúc ánh mắt giao nhau, trong mắt hai người đều là sững sờ.
Ở bên anh ba năm, Lê Sơ chưa bao giờ thấy anh hút thuốc, ngay cả người khác chủ động đưa cho anh, anh cũng sẽ uyển chuyển từ chối. Lê Sơ cứ như vậy kinh ngạc nhìn đối phương.
Giữa bọn họ cách nhau một con đường nhỏ hẹp, chỉ đủ cho hai chiếc xe chạy song song, nhưng sắc trời tối tăm, đèn đường cũng không sáng sủa, Lê Sơ vẫn không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Cô quyết định chia tay như vậy, hẳn là đã làm tổn thương trái tim anh.
không, cũng sẽ không muộn như vậy lái xe đến dưới lầu nhà cô.
Nhưng mà, cái gì cô cũng không làm được.
Không quấy rây lẫn nhau mới là trạng thái tốt nhất, dây dưa không rõ sẽ chỉ làm cho hai bên càng thêm mệt mỏi.
Cô bây giờ, đã không thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh anh.
Lê Sơ thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía cổng tiểu khu.
Bước chân giống như đeo chì, mỗi một bước đều cực kỳ gian nan.
"Tiểu Sơ”"
Giọng nói trâm thấp khàn khàn của người đàn ông từ phía sau truyền đến.
Lê Sơ dừng bước, chỉ dừng lại một hai giây, cô lập tức bước nhanh hơn, bỏ người lại phía sau.
Cô không dám quay đầu nhìn anh.
Một ánh mắt tùy tiện của Hạ Minh Châu cũng có thể làm cho cô tan rã.
Ngơ ngơ ngác về đến nhà, ánh đèn phòng khách còn sáng, Từ Tử Khâm đang xem chương trình giải trí, thấy Lê Sơ trở về cô ngửa đầu quan tâm nói: "Sơ Sơ, sao hôm nay cậu về muộn thế?"
Lê Sơ giấu đi vẻ mặt của mình, thay giày: "Có chút việc chậm trễ."
"Ăn cơm tối chưa, mình đóng gói một hộp bánh rán, đặt ở trong tủ lạnh." Từ Tử Khâm nửa nằm ở trên sô pha, thích ý tùy tính nói.
Lê Sơ biết đây là Tử Khâm cố ý đóng gói mang về cho cô, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, nhợt nhạt cười,'Mình ăn rồi."
Điều kiện trong nhà Lê Sơ bình thường, mà học tranh sơn dầu cực kỳ tốn tiên, cho nên khi đi học cô cũng tương đối tiết kiệm. Khi Từ Tử Khâm nhìn không được sẽ ngoài sáng trong tối giúp cô, đi ra ngoài ăn cái gì cũng sẽ đóng gói một phần đồ ăn mình cảm thấy ngon mang cho Lê Sơ.
Trong lòng Lê Sơ vừa cảm kích vừa cảm động, cũng sẽ dùng phương thức của mình báo đáp đối phương.
"Đúng rồi, thời điểm mình trở về nhìn thấy Hạ Minh Châu, mình hỏi tại sao anh ấy không đi lên, anh ấy lại không chịu nói,' Từ Tử Khâm nhíu mày,Hai người các cậu có phải cãi nhau hay không?”
Lê Sơ dời mắt: "Không có."
Thấy Lê Sơ cũng là bộ dáng không muốn đề cập tới, Từ Tử Khâm vội nói: "Nếu dám anh ấy dám khi dễ cậu, mình sẽ thay cậu đánh người ta."