Chương 87: Chương 87
Chương 87: Chương 87Chương 87: Chương 87
Lê Sơ bị lời này của cô chọc cười,'Không có việc gì, cậu đừng lo lắng."
"Mình đi rửa mặt trước rồi đi ngủ."
Trong khoảng thời gian này thân thể cô luôn mệt mỏi, chỉ có ngủ mới có thể làm cho cô quên đi hết thảy, trốn tránh ngắn ngủi.
Từ Tử Khâm nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên màn hình hiển thị 10 giờ 35, đối với cô mà nói ban đêm chỉ vừa mới bắt đầu "Ngủ sớm như vậy, mình còn muốn lôi kéo cậu cùng nhau xem chương trình giải trí."
Lê Sơ: "Hôm khác đi, mấy ngày nay mình hơi mệt."
Từ Tử Khâm gật đâu cầm lấy điều khiển từ xa điêu chỉnh thấp âm lượng,'Được, vậy cậu nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Lê Sơ rửa mặt xong nằm trên giường, mắt đã mệt mỏi tới không mở ra được, nhưng đầu óc lại hết sức tỉnh táo.
Bộ dáng Hạ Minh Châu vừa hiện lên, lòng ngực lập tức buồn bực không thở nổi, nhưng cô cũng không thể khống chế bản thân không nghĩ tới anh.
Cảm giác như vậy ba năm trước cô đã trải qua một lần, hôm nay lại thêm một lần, thậm chí so với lân trước càng làm cho cô đau lòng như cắt.
Đến nửa đêm, Lê Sơ cuối cùng cũng ngủ mê man, lúc tỉnh lại đã gần giữa trưa.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Lê Sơ lập tức khóa mình trong phòng vẽ tranh, buộc mình tập trung tinh lực vào việc sáng tác.
Chờ sau khi chuông báo thức điện thoại di động vang lên, Lê Sơ mới từ trong thế giới sáng tác trở về hiện thực. Cô nhìn tác phẩm của mình, ánh mắt lóe lên.
Bức tranh của cô thiên về tả thực, phong cách ấm áp, nhưng bức tranh này lại có thể nhìn ra bi thương từ trong hình ảnh.
Phong cảnh điền viên sơn thôn, lại dùng diện tích lớn màu xám, thậm chí ngay cả bâu trời cũng là màu xám xanh, tối tăm mà bi thương.
Tác phẩm này thấp hơn nhiều so với trình độ hàng ngày của cô, thậm chí là tác phẩm luyện bút mấy năm trước cũng vượt xa tác phẩm lần này.
Lê Sơ xé vải vẽ tranh xuống, vò thành một cục, ném vào thùng rác.
Đứng dậy thu dọn một chút, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, cô lập tức ngồi tàu điện ngầm đi tới số 1 Giang Loan.
Lê Sơ đứng ở cửa tầng 68, nhấn chuông cửa.
Cô không chắc Phó Tự Trì có ở nhà hay không.
Nếu như không có ở đây, như vậy cô sẽ ở ngoài cửa chờ anh trở về.
Đã hứa với đối phương tối nay sẽ tới thì cô sẽ không nuốt lời.
Hơn nữa, cô cũng hy vọng có thể tìm được cơ hội đề cập đến chuyện triển lãm tranh Turing.
Lê Sơ chỉ đợi mấy chục giây, cửa lập tức được mở ra.
Người mở cửa không phải Phó Tự Trì mà là cô bảo mẫu lần trước gặp.
Bảo mẫu vừa thấy cô lập tức lễ phép chào hỏi: "Lê tiểu thư, mời vào."
Bảo mẫu cầm dép lê cho Lê Sơ, ngồi xổm xuống muốn thay giày cho Lê Sơ.
Lê Sơ vội vàng từ chối: "Không cần, tôi tự đổi là được rồi."
Bảo mẫu ngẩn người,'Được... Được." Thay giày xong, bảo mẫu dẫn Lê Sơ đến phòng khách/'Lê tiểu thư, mời cô ngồi, bữa tối sắp xong rồi."
Lê Sơ có chút ngoài ý muốn.
Hôm qua lúc cô tới, trong nhà ngoại trừ Phó Tự Trì thì không còn ai khác, nhưng hôm nay bảo mẫu lại xuất hiện ở đây, thậm chí còn làm bữa tối cho cô.
Lê Sơ gọi bảo mẫu lại: "Xin hỏi Phó tổng có ở đây không?”
"Tiên sinh còn chưa trở về, nhưng hẳn là cũng sắp rồi."
""
Lê Sơ lo sợ bất an ngồi trên sô pha, dày vò đợi.
Cũng không lâu lắm, bảo mẫu lập tức bưng một đĩa điểm tâm tỉnh xảo tới, còn chu đáo rót cho Lê Sơ một ly hồng trà.
Bảo mẫu nói: "Tiên sinh không thích trong tủ lạnh có đồ uống, cho nên chỉ có hồng trà, không biết tiểu thư có ngại hay không."
Lê Sơ lắc đầu: "Không ngại, làm phiền dì rồi."