Chương 88: Chương 88
Chương 88: Chương 88Chương 88: Chương 88
"Không phiền." Bảo mẫu mỉm cười nói,'Lê tiểu thư, bây giờ tôi phải về, bữa tối sau khi hai người ăn xong đặt lên bàn là được rồi, sáng mai tôi sẽ đến dọn dẹp.”
Lê Sơ trợn tròn mắt: 'Dì không ở đây sao?"
Trong ấn tượng của cô, bảo mẫu bình thường đều ở trong nhà chủ nhân, hơn nữa căn nhà này lớn như vậy, cũng không giống như là không thể ở được.
Bảo mẫu kiên nhẫn giải thích: "Tiên sinh không thích trong nhà có người ngoài, cho nên tôi ở bên ngoài, chỉ có ban ngày tới quét dọn, tiên sinh có cần tôi cũng sẽ chuẩn bị trước đồ ăn."
Cho nên hôm qua Lê Sơ mới không nhìn thấy bà.
Bảo mẫu đặt hai tay lên bụng, khẽ cúi chào, 'Lê tiểu thư, tôi về trước đây."
"A... Được." Cô cũng không phải chủ nhân nơi này, nói như vậy luôn cảm thấy hết sức kỳ quái, nhưng bảo mẫu làm xong chuyện muốn rời đi, cô cũng không thể không cho bà rời đi.
Nhưng trong lòng Lê Sơ lại hy vọng bà có thể ở lại.
Có người ở bên cạnh sẽ khiến cô bớt căng thẳng, huống hồ, cô cũng không muốn ở một mình với Phó Tự Trì.
Bảo mẫu rời đi không bao lâu, ngoài cửa lập tức truyên đến tiếng nhập mật mã.
Trái tim Lê Sơ thoáng đập thình thịch.
Cô không dám nhìn về phía cửa, chỉ nhìn chằm chằm đôi dép bông màu hồng nhạt trên chân, dép rất mới, có lẽ là hôm nay vừa mua.
Tiếng giày rơi xuống đất cực kỳ vang dội, chấn động đến trái tim Lê Sơ cũng run lên theo.
Ngay sau đó, đèn thủy tinh treo trên trần phòng khách sáng lên, toàn bộ không gian trong nháy mắt giống như đang là ban ngày.
Tiếng bước chân trâm ổn cách cô càng ngày càng gần, cho đến khi tiếng bước chân dừng lại, Lê Sơ nghe thấy giọng nói trầm thấp mà có từ tính/Lại đây."
Lê Sơ bỗng dưng quay đầu nhìn về phía người đằng sau.
Dưới ánh đèn thủy tinh, làn da Phó Tự Trì càng trắng nõn, khuôn mặt anh lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm giống như cây tùng trong sơn dã, cho dù là cuồng phong tàn sát bừa bãi thì anh cũng không hề lung lay. Một thân âu phục cắt may vừa vặn, quần tây thẳng tắp càng tôn lên dáng người thon dài của anh.
Dù cho anh tùy ý đứng ở nơi nào, không cần phô trương cũng sẽ được chú ý.
Lê Sơ chớp chớp mắt, nhận lệnh đứng dậy đi về phía anh.
Cách anh chỉ nửa mét, Lê Sơ đã bị người đàn ông cường ngạnh kéo qua, trên môi rơi xuống xúc cảm lạnh lẽo.
Chỉ vài giây sau, đôi môi mỏng rời đi.
Phó Tự Trì nắm tay dẫn cô đi đến bàn ăn.
Tất cả động tác đều tự nhiên như vậy, giống như bọn họ là vợ chồng đã chung sống rất lâu.
Cô thất thần bị anh dẫn đến bồn rửa tay, Phó Tự Trì từ sau lưng ôm lấy cô, cầm tay cô xối nước, kiên nhẫn bôi nước rửa tay cho cô, ngón tay với khớp Xương rõ ràng xoa xoa lòng bàn tay cô...
Lê Sơ thật sự cảm thấy Phó Tự Trì điên rồi,'Phó tổng, tôi tự làm là được rôi."
Phó Tự Trì làm như không nghe thấy lời cô nói, đóng vòi nước, rút khăn giấy lau khô cho Lê Sơ.
Ngồi xuống ghế ăn, Lê Sơ vẫn mơ hồ như cũ.
Giữa cô và anh không nên hòa hợp như vậy.
Phó Tự Trì thản nhiên nhìn cô một cái,'Không ăn sao?”
Lê Sơ vội cầm đũa lên.
Đũa màu trắng ấm áp, hẳn là được làm tử chất liệu tốt.
Lê Sơ gắp miếng thịt cá trước mắt lên nhai kỹ.
Khoảng cách với bữa trưa đã qua bảy tám giờ, nhưng cô lại không có khẩu vị.
Trong lòng chứa tâm sự, ăn cái gì cũng là vị như nhai sáp.
Lê Sơ lén ngước mắt lên nhìn Phó Tự Trì, vừa vặn đụng phải ánh mắt của người đàn ông.
Nhanh chóng dời tâm mắt, nhìn về phía thức ăn trong bát.
"Có chuyện gì cứ nói.'
Giọng Phó Tự Trì lạnh lùng, như ngâm rượu.