Chương 90: Chương 90
Chương 90: Chương 90Chương 90: Chương 90
Lê Sơ vô thức ngửa ra sau, dựa sát vào sô pha.
Khuôn mặt Phó Tự Trì càng lúc càng gần, hơi thở mãnh liệt dâng lên trên mặt cô, khi ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt đối phương nóng đến mức gần như khiến cô nghẹt thở.
Phó Tự Trì chỉ lướt qua rồi dừng lại hôn cô một cái, không bá đạo như trước.
Lê Sơ ngưng thở, chờ đợi đối phương tàn sát bừa bãi.
Nhưng thật bất ngờ, Phó Tự Trì chỉ hất mái tóc rơi lả tả của cô ra sau đầu.
Anh trầm giọng nói: "Đưa em trở về."
Hành động nhẹ nhàng như vậy thật sự khiến Lê Sơ bất ngờ, luôn cảm thấy Phó Tự Trì trước mắt như đã thay đổi trái tim.
Nhưng có thể về nhà, Lê Sơ vẫn không thể chờ đợi được. ...
Chiếc xe đắt tiền chạy trên đường cái, người đàn ông lái xe không nói gì, Lê Sơ tự nhiên cũng mừng rỡ thanh nhàn, ánh mắt nhìn cảnh sắc trôi qua cực nhanh ngoài cửa sổ.
Đêm đã khuya, ngoại trừ ánh đèn neon và bảng hiệu các tòa nhà, tất cả những thứ khác đều ẩn trong bóng đêm.
Nửa giờ sau, xe chạy vào con đường trong vườn hoa Đức Dương.
Trước cửa vườn hoa Đức Dương cũng đỗ chiếc xe giống nhau, gần giống như tối hôm qua.
Lê Sơ trong nháy mắt trở nên sợ hãi. "Dừng xe, dừng xe!" Lê Sơ gần như hét lên, giọng nói mang theo sự run rẩy.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhìn chiếc xe đỗ phía trước, đáy mắt âm trâm tựa như mưa gió sắp tới.
Anh đạp thắng xe, dừng lại cách chiếc xe phía trước hai mươi mét.
Khoảng cách xa như vậy không thể thấy rõ biển số xe.
Nhưng cả hai người trên xe đều biết chủ nhân của chiếc xe là ai.
Lê Sơ nhắm mắt lại, sụp đổ đến cực điểm.
Nếu Hạ Minh Châu thấy cô bước xuống xe Phó Tự Trì, cô nên giải thích như thế nào.
Chuyện trở thành tình nhân của Phó Tự Trì, cô căn bản không thể mở miệng.
"Phó Tự Trì, rời khỏi đây, xin anh, xin anh đưa tôi rời đi." Giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, cô hèn mọn thỉnh cầu.
Đi đâu cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này.
Cô không thể để Hạ Minh Châu phát hiện ra quan hệ giữa cô và Phó Tự Trì, tuyệt đối không thể.
Cô không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Hạ Minh Châu.
Điều đó còn khiến cô đau khổ gấp vạn lần so với giết cô.
Đáy mắt Phó Tự Trì chợt đỏ lên, anh bóp cổ cô gái, ép cô đến trước mặt,'Lê Sơ, em muốn chết sao?"
"Tại sao chúng ta không thể gặp cậu ta?" Giọng nói càng ngày càng lạnh, gần như muốn đóng băng người. “Nhìn tôi này!"
Lê Sơ ngước mắt nhìn anh, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt.
Giọng nói run rẩy của cô lại thỉnh cầu: "Phó Tự Trì, cầu xin anh."
Cô càng hèn mọn càng khiến Phó Tự Trì tức giận.
Phó Tự Trì cắn răng, trâm giọng nói: "Lê Sơ, tôi vốn định đối xử tốt với em một chút, nhưng sao em cứ không biết tốt xấu như vậy, hết lần này đến lần khác khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi."
"Vì một người đàn ông khác mà cầu xin tôi, Lê Sơ, em đúng là khiến tôi bất ngờ." Giọng của Phó Tự Trì không nhanh không chậm, nhưng giống như là kịch độc, khiến người ta không rét mà run.
Ngón tay nắm ở sau cổ cô dùng sức tàn nhẫn, giống như một gông xiêng vững vàng kiềm chế Lê Sơ.
Cô biết chọc giận Phó Tự Trì cũng sẽ không dễ chịu, nhưng cô không còn cách nào khác.
So với việc bị Hạ Minh Châu phát hiện, cô tình nguyện đối mặt với cơn giận dữ của Phó Tự Trì.
Cô vươn tay túm lấy tay áo Phó Tự Trì, giọng nói run rẩy cũng trở nên hữu khí vô lực,'Cầu xin anh."
Phó Tự Trì khẽ cười một tiếng, buông tay nắm cổ Lê Sơ ra.
Lê Sơ cho rằng anh đã nghe lời cô.