Chương 91: Chương 91
Chương 91: Chương 91Chương 91: Chương 91
Cũng không ngờ, giây tiếp theo đã bị người ta bóp cằm, đôi môi mỏng của người đàn ông mạnh mẽ đè xuống, tàn nhẫn đẩy môi cô ra, tùy ý càn quét giữa răng môi cô.
Lê Sơ dùng hết khí lực toàn thân chống cự, lại giống như kiến càng lay đại thụ, không có chút tác dụng nào.
Xe của Hạ Minh Châu ở ngay phía trước, anh có thể phát hiện ra bọn họ bất cứ lúc nào.
Xe của Phó Tự Trì nổi bật như vậy, Hạ Minh Châu sao có thể không nhận ra.
Nếu anh ấy xuống xe đi tới...
Lê Sơ không dám nghĩ sâu thêm, mỗi lần nghĩ một viễn cảnh, trái tim lại lạnh lẽo một phần.
Sự không chuyên tâm của Lê Sơ khiến Phó Tự Trì phẫn nộ, anh cắn mạnh môi cô, rất nhanh, anh đã nếm được một mùi vị ngọt ngào.
Mùi vị này kích thích anh càng đòi hỏi sự ngọt ngào của cô.
Nước mắt trong mắt Lê Sơ cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của hốc mắt, theo gò má rơi xuống.
Trên môi bị rách, đau đến mức cô nhịn không được nhíu mày, nhưng so với một chút đau đớn kia, đau đớn trong lòng mới làm cô càng thêm khó có thể chịu đựng.
Nếu như không có phát sinh tất cả những chuyện này, cô và Minh Châu vốn có thể yên ổn sống chung một chỗ, bọn họ sẽ kết hôn, sẽ hạnh phúc mỹ mãn sống hết cuộc đời này.
Mà không phải như bây giờ.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ có nửa con đường, lại tình nguyện muốn đối phương coi mình là người xa lạ.
Cô chỉ muốn giữ lại một phần tốt đẹp cuối cùng trước mặt Hạ Minh Châu mà thôi.
Ủy khuất trong lòng ngay tại giờ khắc này hoàn toàn phóng thích, cô không tiếng động khóc nức nở, môi bị người đàn ông hôn, ngay cả giọng nói cô cũng không phát ra được.
Ngay cả khóc, cô cũng không thể khóc thành tiếng.
Xúc cảm nóng ẩm gọi lại lý trí của Phó Tự Trì, đầu ngón tay phủ lên mặt người phụ nữ, lau nước mắt cho cô.
Rời khỏi môi Lê Sơ, anh đặt lên trán cô, thở hổn hển, giọng nói mập mờ: "Muốn rời đi?"
Giọng nói kia tựa như ma quỷ dụ dỗ, chỉ cần nghe xong sẽ vạn kiếp bất phục.
Ma quỷ không làm việc thiện, nó chỉ khiến người ta đưa ra những gì nó muốn để đổi lấy.
Mà Phó Tự Trì muốn đổi lại là...
"Hôn tôi đi."
Lê Sơ sửng sốt một lát, ánh mắt cô lóe lên, hốc mắt phiếm hồng chứa nước mắt, lúc nhìn vê phía Phó Tự Trì vừa ủy khuất vừa đáng thương.
Lại không biết, bộ dáng này của cô sẽ chỉ làm cho đàn ông càng muốn giày vò tới cỡ nào. Thấy cô không chịu chủ động, Phó Tự Trì không nhanh không chậm nói: "Em nói xem, tôi ấn nút bấm còi sẽ như thế nào?”
Lê Sơ lập tức lắc đầu nước mắt lã chã, đáy mắt như muốn khóc,'Không cần”
Giọng cô khàn đến mức giống như bị vũ khí sắc bén cắt đứt cổ họng, lời nói vừa buồn bã vừa mềm nhữũn.
Cô nắm chặt cổ tay Phó Tự Trì.
Trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ, Lê Sơ biết, đó là quà sinh nhật Thời tiên sinh tặng Phó Tự Trì, trị giá mấy triệu.
Cô không dám chạm vào chiếc đồng hồ kia, cố ý tránh đi, sợ làm hỏng không bồi thường nổi.
Sức lực của cô căn bản đánh không lại Phó Tự Trì.
Chỉ cần Phó Tự Trì muốn, anh có thể gạt tay cô ra, ấn nút bấm còi.
Âm thanh vừa vang lên, người trong xe phía trước nhất định sẽ nhìn về phía bọn họ qua kính chiếu hậu.
Lê Sơ buông tay ra, cả người mất hết khí lực.
Cô đã sớm biết không phải sao, cô căn bản không đấu lại Phó Tự Trì.
Lê Sơ run rẩy, chủ động đưa môi lên.
Cô hôn rất vụng về, không có kỹ năng gì đáng nói.
Trong lòng nhớ thương người trong xe phía trước, làm thế nào cũng không thể tập trung tinh thần.
Lê Sơ hôn người đàn ông đối diện, lại dùng khóe mắt nhìn chiếc xe phía trước.