Chương 92: Chương 92
Chương 92: Chương 92Chương 92: Chương 92
Cô cực kỳ sợ Hạ Minh Châu sẽ ra khỏi xe, nhìn thấy cô và Phó Tự Trì.
Áp lực trên môi biến mất, Lê Sơ mờ mịt ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của người đàn ông.
Đôi mắt thâm thúy kia ẩn chứa khí lạnh, dãy Himalaya cũng không lạnh bằng ánh mắt người đàn ông.
Phó Tự Trì kìm cằm Lê Sơ, lạnh lùng nói: "Tôi không thể chịu đựng được người phụ nữ hôn tôi trong lòng nghĩ đến người đàn ông khác, hiểu chưa?”
Lê Sơ cắn môi, gật đầu.
Vết thương trên môi lại đau nhói, nhưng cơn đau này lại khiến cô càng thêm tỉnh táo.
Cô nghiêng người về phía trước, hôn lên môi Phó Tự Trì lần nữa.
Lúc này đây cô vẫn ngây ngô như trước, nhưng không nghĩ gì khác.
Rất nhanh, Phó Tự Trì lập tức không hài lòng với sự vụng về của cô, đảo khách thành chủ hôn sâu hơn.
Bầu không khí trong xe nháy mắt bị đốt cháy, mập mờ đến đẹp đẽ.
Lê Sơ gian nan chịu đựng, trên môi nóng rát đau đớn khiến cô không nhịn được nhíu mày.
Nhưng trong lòng cô sợ Phó Tự Trì bấm còi, chỉ có thể cẩn thận mặc kệ.
Nụ hôn kết thúc, sắc mặt vốn tái nhợt của Lê Sơ mềm mại hồng hào như son phấn, khiến người ta muốn hái lấy.
Bờ môi no đủ đỏ sâm trơn bóng, vết thương thấm từng giọt máu nhè nhẹ. Tóc rối bù xõa tung, thái dương cũng dính vài sợi tóc.
Một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Lê Sơ nhẹ nhàng kéo ống tay áo anh, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Phó Tự Tì, chúng ta đi thôi."
Giọng nói bởi vì thở dốc mà hữu khí vô lực.
Phó Tự Trì dùng một tay cầm tay lái, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước, Cứ mãi không bỏ được cậu ta như vậy sao?"
Lê Sơ không nói gì.
Cô biết cô nên phủ nhận, nhưng cô không lừa được trái tim mình.
Lê Sơ không muốn nói dối.
Phó Tự Trì cười lạnh một tiếng, Rất tốt."
Người đàn ông dùng một tay thắt dây an toàn, nhấn ga.
Xe cũng không quay đầu mà trực tiếp chạy về phía trước.
Trong nháy mắt khởi động, lập tức giống như mũi tên rời cung, lướt qua chiếc Audi màu xám kia.
Hai tay Lê Sơ nắm chặt dây an toàn, đột nhiên cảm giác mất trọng lượng làm cô sợ tới mức trên mặt mất đi huyết sắc.
Cô còn chưa kịp phản ứng, chiếc Audi màu xám kia đã biến mất trong tâm mắt.
Mãi đến khi xe dừng lại ở một con phố khác, Lê Sơ mới bình tĩnh lại.
Cô nhìn thẳng về phía trước, trong mắt trống rỗng, khàn giọng chất vấn: "Phó Tự Trì, anh đã đồng ý với tôi."
Anh rõ ràng đã đáp ứng cô sẽ mang cô rời đi, nhưng anh vẫn trực tiếp lái ngang qua như vậy.
Vậy cô nuốt xuống ủy khuất làm hết thảy rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Cô nghiêng đầu sụp đổ run rẩy nói: "Tại sao? tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tôi lại làm sai cái gì?"
Cô đã làm theo lời anh, làm không sai chút nào, vì sao vẫn có kết quả như vậy?
Sau khi chia tay với Hạ Minh Châu, giữa bọn họ thậm chí một câu cũng chưa từng nói, cô tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, nghe theo lời Phó Tự Trì, làm tnình nhân của anh.
Cho dù là như vậy, Phó Tự Trì vẫn không chịu buông tha cô.
Xe tắt máy, Phó Tự Trì cởi dây an toàn xuống xe.
Ánh mắt Lê Sơ gắt gao nhìn theo Phó Tự Trì, nhìn anh đi về phía ghế lái phụ, mở cửa xe, mạnh mẽ kéo cô xuống xe.
Cổ tay mảnh khảnh bị người đàn ông hung hăng nắm chặt, cô bị đưa tới phía trước đầu xe.
Đến đêm khuya, bóng người trên đường thưa thớt, gió lạnh từng trận, kích thích thân thể Lê Sơ khẽ run.
Ánh mắt Phó Tự Trì tàn nhẫn, buộc Lê Sơ nhìn về phía thân xe"Mở to mắt em, nhìn cho kỹ."
Ánh mắt Lê Sơ đảo qua xe, đôi mắt cụp xuống.
Đây không phải là xe của Phó Tự Trì.