Chương 94: Chương 94
Chương 94: Chương 94Chương 94: Chương 94
Thời tiết không tốt, ngay cả một chút ánh sao cũng không có.
Mà ngôi sao sáng thuộc về cô kia, cũng hoàn toàn biến mất. ...
Sau ngày đó, cuộc sống của Lê Sơ đột nhiên yên tĩnh lại.
Cô không nhận được tin nhắn của Phó Tự Trì nữa, cũng không gặp Hạ Minh Châu dưới lầu nữa.
Bọn họ giống như đã ước định, cùng nhau biến mất khỏi thế giới của cô.
Cuộc sống dần dần khôi phục bình thường, Lê Sơ mỗi ngày đều đắm chìm trong thế giới tranh sơn dầu, vẽ mệt mỏi thì đi ngủ, tỉnh lại thì tiếp tục vẽ, vòng đi vòng lại, không cho mình dừng lại.
Một tuần sau, cô nhận được wechat của người phụ trách triển lãm tranh Turing.
[ Lê tiểu thư, chúc mừng chúc mừng, tác phẩm của cô đã được đề cử tới triển lãm tranh. ]
Tin tức bất ngờ khiến Lê Sơ luống cuống tay chân.
Lê Sơ: [ Ngài nói tác phẩm của tôi có thể tham gia triển lãm đúng không? ]
Turing: [ Vâng ]
Tay Lê Sơ khẽ run, thiếu chút nữa đánh sai chữ, niềm vui tràn ngập trong lời nói,
[ Cám ơn anh ]
[ Không cần cảm ơn tôi, đó là nhờ cậu thuyết phục được nhà tài trợ. ]
Nhà tài trợ phụ trách số lượng sẽ chỉ là Phó Tự Trì. Hôm đó lúc ăn tối với anh, Lê Sơ có nhắc tới chuyện triển lãm tranh, cô cho rằng Phó Tự Trì cực kỳ tức giận với cô, sẽ không đồng ý để tác phẩm của cô tham gia triển lãm.
Nhưng sự tình lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Lê Sơ mở wechat của Phó Tự Trì, vòng bạn bè của anh không có cuộc sống riêng tư, chỉ chia sẻ vài tin tức trong ngành.
Avatar vẫn là một màu trắng tinh.
Đầu ngón tay dừng ở trên bàn phím điện thoại di động, đánh hai chữ, lại xóa đi.
Cuối cùng, cô vẫn gửi một câu "Cảm ơn" qua.
Lê Sơ cũng không mong đợi đối phương sẽ trả lời tin nhắn của cô, thậm chí cô hy vọng Phó Tự chậm đọc là được rồi, không cần trả lời.
Nhưng cô còn chưa rời khỏi trang chat, đã nhìn thấy chữ "Đối phương đang nhập” phía trên.
Rất nhanh, Phó Tự Trì gửi tin nhắn tới.
yc:[?]
Ánh mắt Lê Sơ khẽ thay đổi, cũng ngắn gọn trả lời đối phương: [ Chuyện triển lãm tranh. ]
YC: [Ừm. ]
Lê Sơ đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.
Danh sách triển lãm tranh vốn thuộc về cô, nhưng Phó Tự Trì vì tư tâm mà hủy bỏ.
Mà hiện tại, cô còn muốn nói cám ơn bởi vì ân huệ dối trá của đối phương. Cái gọi là quyền thế chẳng qua chỉ là cặn bã áp bức người.
Sân bay Heathrow, phòng VỊP.
Ánh mắt Phó Tự Trì dừng lại trên màn hình điện thoại di động, trong mắt dần dần dâng lên ý lạnh.
Một tuần trước, Phó Tự đến London công tác muộn, sự sắp xếp chặt chẽ khiến anh gần như không có thời gian rảnh.
Mà anh, cũng không liên lạc với Lê Sơ nữa.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ không biết tốt xấu kia, trong lòng liền dâng lên lửa giận, giống như muốn thiêu đốt hoàn toàn lục phủ ngũ tạng của anh.
Trợ lý Tống Mạnh nhắc tới chuyện triển lãm tranh Turing, anh mới nhớ tới thỉnh cầu ngày đó của Lê Sơ.
Trâm mặc hồi lâu, anh vẫn cắn răng đồng ý.
Kết quả người phụ nữ này chỉ lãnh đạm nói một tiếng cám ơn như vậy, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi, lại càng không quan tâm anh một tuần này làm cái gì, vì sao không liên lạc với cô.
Nghĩ tới đây, Phó Tự Trì càng thêm phiền não.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm màn hình, lại gửi một tin nhắn: [ Tám giờ tối mai đến số 1 Giang Loan. ]
Tiếng điện thoại rung lên, Lê Sơ đặt bút vẽ xuống, mở tin nhắn.
Cô dừng hai giây, mím môi, trả lời: [ Được. ]
Cô vốn không có quyên từ chối. ...
Máy bay hạ cánh, đã đến khuya. Tống Mạnh vốn định đưa tổng giám đốc về chung cư lại bị cự tuyệt, đành phải tự mình về nhà.