Mơ Tưởng Độc Chiếm Nàng (Dịch Full)

Chương 98 - Chương 98: Chương 98

Chương 98: Chương 98 Chương 98: Chương 98Chương 98: Chương 98

Lúc này Lê Sơ mới hiểu người phụ nữ này là chị bán hàng.

Logo trên hộp cô ấy biết.

Bước vào ngành mỹ thuật mỹ thuật này, cho dù chỉ là học vẽ tranh sơn dầu, đối với những thương hiệu cao cấp này ít nhiều cũng cần hiểu rõ.

Dù sao cái đẹp cũng là chung.

Thương hiệu châu báu xa xỉ nhất thế giới, một bộ trang sức như vậy, giá cả ít nhất trên ngàn vạn.

Lê Sơ sao dám đeo trang sức đắt tiền như vậy.

Người bán hàng thấy người phụ nữ không có hành động, vẫn kiên nhẫn nói: "Phu nhân, cần tôi giúp ngài đeo không?"

Lê Sơ vội lắc đầu: "Không... không cần."

Châu báu đắt như vậy, nếu như cô không cẩn thận làm hư cô căn bản là kiếm không nổi tiền bồi thường.

Chị tư vấn có chút khó xử.

Cô nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, chờ đợi lời nói của anh.

Phó Tự Trì ngước mắt lên, thấy người phụ nữ đứng cách đó không xa khẩn trương, môi mỏng khẽ mở: "Lấy tất cả đi."

Nhân viên bán hàng hơi sững sờ, mặt lộ vẻ vui mừng, ngay cả giọng nói cũng khẽ run: 'Được.'

Hàng hóa mấy chục triệu, cô có thể lấy được một khoản trích phần trăm lớn. Nhân viên thu hồi ba tâng trang sức vào trong hộp, đứng dậy nói: "Phó tiên sinh, phu nhân, tôi về trước đây."

Phó Tự Trì gật đầu đồng ý.

Cô nhân viên khẽ cúi đầu khi lướt qua Lê Sơ.

Lê Sơ cũng gật đầu đáp lễ đối phương.

Trong mắt người kia lộ ra một tia kinh ngạc, chưa bao giờ có khách nhân tôn kính các cô như vậy, thậm chí còn đáp lễ.

Khách hàng mà các cô phục vụ không giàu thì quý, đều cần các cô nâng niu dỗ dành, vì thành tích tiêu thụ có thể nói là hèn mọn đến cực điểm.

Nhưng cô đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, cho dù là cảm thấy ngoài ý muốn, cũng sẽ không biểu lộ ra.

Sau khi nhân viên rời đi, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người Lê Sơ và Phó Tự Tnì.

Ánh mắt của cô thậm chí không dám rơi vào mặt nhung màu xanh ngọc trên hộp, cô vẫn tỏ ra bình thường, mặc dù là liếc mắt một cái, đều cho người ta cảm thấy cô đang khinh nhờn đối với châu báu đắt tiền.

Giọng Phó Tự Trì đột nhiên vang lên,/Không thích sao?”

Anh âm trầm nhìn Lê Sơ, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm vừa mới mở.

Dường như nếu Lê Sơ nói thẳng không thích, anh có thể dùng ánh mắt giết người.

"Không phải, rất đẹp." Lê Sơ thành thật trả lời.

Những trang sức kia quả thật rất đẹp mắt, rất hoa mỹ, là trang sức xa xỉ mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Thế nhưng, người bình thường như cô thì không xứng,/'Những thứ này quá đắt đỏ, không thích hợp với tôi."

Phó Tự Trì thu hồi ánh mắt/"Xứng hay không do tôi định đoạt."

"Những thứ này đã cho em thì chỉ cân đeo thật tốt, đừng để cho tôi nhìn thấy những vật phẩm trang sức giá rẻ kia; Anh dừng một chút, giọng nói cũng trầm xuống,Làm bẩn mắt của tôi."

Nếu đã chia tay, bộ dáng nhớ nhung không nỡ này cô làm cho ai xem?

Lúc trước bọn họ tách ra không thấy người phụ nữ này khó chịu, hiện tại ngược lại còn làm bộ làm tịch.

Nghĩ vậy, trong lòng Phó Tự Trì trào ra một ngọn lửa giận, trong nháy mắt thiêu đốt đến lục phủ ngũ tạng của anh, khiến anh ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Cố nén cơn giận, anh đứng lên, ngón tay dài khẽ ngoắc, rút hộp ra, hai ngón tay anh xoắn một cái, cầm một sợi dây chuyên kim cương.

Chất lượng kim cương vô cùng tốt, trong suốt sáng ngời, dưới đèn chùm thủy tinh lóe ra hào quang thuần khiết.

Không để ý đến ý nguyện của Lê Sơ, anh mạnh mẽ cài dây chuyền lên cổ cô.

Giống như đeo gông xiềng cho cô vậy.

Đầu ngón tay hơi lạnh xẹt qua làn da người phụ nữ, gợi lên một trận run rẩy, anh có thể cảm giác được da thịt trơn bóng đều căng thẳng.
Bình Luận (0)
Comment