Chương 97: Chương 97
Chương 97: Chương 97Chương 97: Chương 97
Không dám đi nhặt sợi dây chuyền rách rưới, cũng không dám phản kháng lại anh.
Bởi vì là tình nhân của Phó Tự Trì, cô không có tư cách.
Càng sợ Phó Tự Trì vì đối phó với Hạ Minh Châu.
Hạ Minh Châu không quyền không thế, làm sao đấu lại được anh, giống như anh nói, chỉ cân một câu là có thể làm cho Hạ Minh Châu hoàn toàn không làm được gì trong ngành.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sợi dây chuyền không buông, trái tim giống như bị một bàn tay nắm lấy, từng trận từng trận đau đớn.
Cô còn chưa tỉnh lại, bàn tay mạnh mẽ của Phó Tự Trì đã bóp chặt cánh †ay cô, mạnh mẽ kéo cô đi.
Cô lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Chân Phó Tự Trì thon dài, bước đi cực nhanh, Lê Sơ theo không kịp, gân như bị kéo đi.
Cô nắm chặt cánh tay rắn chắc của người đàn ông, dùng cái này để ổn định thân thể của mình.
Quay đầu nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên mặt đất, Lê Sơ vô lực nhắm mắt lại.
Cô bị Phó Tự Trì kéo vào thư phòng, lửa giận sợ hãi cũng không buông xuống, cô chỉ bị ấn ngồi trên ghế trước bàn.
Cô không biết Phó Tự Trì đang có chủ ý gì, chỉ bất an xoắn ngón tay. Phó Tự Trì lạnh lùng quét mắt nhìn Lê Sơ, trong mắt giống như sương lạnh, khiến Lê Sơ không nhịn được co rúm lại.
Anh xoay người ra ngoài cửa, rất nhanh Lê Sơ đã nghe thấy tiếng nói của người đàn ông.
Cô không có hứng thú biết anh ở bên ngoài làm gì, chỉ hy vọng anh không cần tiến vào mới tốt.
Chỉ vài phút sau, Phó Tự Trì đã đẩy cửa bước vào.
Lê Sơ run lên theo phản xạ.
Cô ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trước đầu gối, ngón tay bám chặt vào vải ở đầu gối.
Cô có thể nhận ra một chùm ánh mắt âm trầm rơi trên người cô, làm cho cô lo sợ bất an.
Phó Tự Trì không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh cô, mở máy tính.
Lê Sơ nhìn lướt qua, những thuật ngữ thương mại trên màn hình là nội dung cô xem không hiểu.
Ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông dừng ở trên bàn phím, giọng nói lộp bộp cuồn cuộn không ngừng, giống như pháo đốt mừng năm mới khi còn bé.
Đôi tay kia cực đẹp đẽ, thon dài cân xứng, làn da trắng nõn rõ ràng có thể thấy được mạch máu màu xanh đậm.
Ước chừng nửa giờ sau, Lê Sơ nghe được tiếng chuông cửa.
Phó Tự Trì dừng công việc trong tay, đứng lên, thản nhiên nói: "Đi theo tôi."
Trong lòng Lê Sơ run lên, đứng dậy đuổi theo. Đến phòng khách, Lê Sơ thấy Phó Tự Trì cầm di động ấn vài cái, cửa lập tức mở ra.
Cửa kia anh rõ ràng có thể điều khiển từ xa, nhưng mỗi lần cô lại là anh tự mình tới mở. Lê Sơ hồi tưởng lại mỗi lần ở cửa đều bị người đàn ông trêu chọc, mới hiểu rõ ràng đó là anh cố ý.
Phó Tự chậm chạp đến sô pha ngồi xuống, chân dài thẳng tắp đan xen, tùy ý dựa vào, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ lên đùi.
Ngoài cửa có một cô gái trẻ mặc đồng phục bước vào.
Cô cầm một cái hộp màu xanh da trời, cởi giày đi vào.
Đi vào sô pha, cô hơi cúi đầu chào hỏi: "Phó tiên sinh."
Lúc nhìn về phía Lê Sơ, cô gái lộ ra nụ cười tiêu chuẩn,'Xin chào."
Lê Sơ vội gật đầu đáp lại.
Phó Tự Trì khẽ ngước mắt,'Để trước mặt cô ấy, để cô ấy chọn lựa."
"Được."
Người phụ nữ đặt chiếc hộp trong tay lên bàn trà thủy tinh, rút từng ngăn kéo ba tầng ra.
Mỗi một tầng đều đặt trang sức tinh xảo hoa mỹ, nhỏ đến khuyên tai, lớn đến dây chuyên, mọi thứ đều đầy đủ.
"Phu nhân, thương hiệu của chúng ta sáng lập tại Italy, đến nay đã có trăm năm lịch sử, rất được danh môn quý tộc ưu ái, bộ sưu tập này là kinh điển của thương hiệu chúng ta, kế thừa..."