Chương 96: Chương 96
Chương 96: Chương 96Chương 96: Chương 96
Cô nên mang ơn quỳ rạp dưới chân anh câu xin anh thương xót.
Lại còn dám để anh chủ động dỗ dành cô?
Thời Doanh thấy không thuyết phục được Phó Tự Trì, bất đắc dĩ lắc đầu anh đã nói rồi, có nghe hay không đó là chuyện của Phó Tự Trì.
Chẳng qua anh lại có chút tò mò, là người phụ nữ nào có thể ép Phó Tự Trì thành như vậy.
Trong đầu đột nhiên hiện ra một thân ảnh uyển chuyển điềm đạm kia.
Thời Doanh sợ tới sửng sốt.
Không đời nào! Người phụ nữ kia đã đính hôn, sao có thể ở bên Phó Tự Trì được.
Nhưng khoảng thời gian trước, chuyện tại thị trấn Văn Đức vẫn còn rõ mồn một trước mắt ông. Vẻ mặt khẩn trương của Phó Tự Trì là anh tận mắt nhìn thấy, bọn họ lái xe bốn tiếng, cho đến rạng sáng mới đến, anh chưa bao giờ thấy Phó Tự Trì đối xử với người khác như vậy.
Tối hôm sau, Lê Sơ đúng giờ đến nhà Phó Tự Trì.
Ấn chuông cửa, không bao lâu, lập tức có người tới mở cửa.
Lê Sơ ngước mắt lên liên đụng phải ánh mắt hung ác nham hiểm của Phó Tự Trì, anh đang tức giận rõ ràng.
Lê Sơ im lặng đi vào, thay giày ở cửa trước.
Cô lạnh nhạt cũng không thể bình ổn lửa giận của người đàn ông, ngược lại càng tưới càng dữ. Phó Tự Trì nắm cổ tay Lê Sơ, kéo cô về phía mình.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, nhưng không có một tia tâm tư nhunc dunc.
Tâm mắt anh dừng trên xương quai xanh trắng nõn của Lê Sơ, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Nơi đó rủ xuống một cái mặt dây chuyên.
Là kiểu hoa linh lan đúc bằng vàng, khéo léo tinh xảo, đeo trên cổ cô tuyệt đối không tâm thường.
Phó Tự Trì ngoắc ngón tay, dây xích liền đứt ra,'Xấu chết đi được."
Lê Sơ đưa tay lấy sợi dây chuyền trong tay anh, vóc dáng Phó Tự Trì quá cao, cánh tay cũng dài, cho dù cô kiếng chân cũng không với tới.
Sợi dây chuyền kia là quà Hạ Minh Châu tặng cô vào lễ tình nhân, cô rất quý trọng nó.
Tiên mừng và trang sức đính hôn cô đã đóng gói toàn bộ gửi vê Hạ gia, chỉ có sợi dây chuyền này, bởi vì là Hạ Minh Châu tự mình đeo lên cho cô, cô không nỡ lấy xuống.
Đeo dây chuyền, giống như Hạ Minh Châu chưa bao giờ rời khỏi cô.
Đối với cô mà nói, đây là suy nghĩ duy nhất.
"Phó tổng, nếu ngài không thích, sau này tôi sẽ không đeo nữa, xin ngài trả lại cho tôi, tôi sẽ cất đi thật tốt." Cô thấp giọng thỉnh cầu.
Phó Tự Trì cũng không để sợi dây chuyền này vào mắt, chỉ đơn thuần cảm thấy khó coi, nhưng anh nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt Lê Sơ, lập tức cụp mắt lại.
Đáy mắt bắt đầu lạnh lẽo, ngón tay siết chặt, làm như muốn bóp nát dây chuyền, 'Là cậu ta tặng em?"
Lê Sơ chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, cô cực kỳ sợ bộ dạng này của anh.
Cô không dám phủ nhận, cũng không dám thừa nhận, tránh cô tìm nhẹ nói: "Tôi sẽ thu lại, tuyệt đối sẽ không để ngài nhìn thấy nữa."
Đôi môi mỏng của Phó Tự Trì nhếch lên, tiếng cười u ám từ cổ họng anh tràn ra, khiến người ta không rét mà run.
Đưa tay ra trước mặt người phụ nữ, năm ngón tay mở ra.
Tay Lê Sơ đang muốn tới đón, sợi dây chuyền kia liên rơi xuống đất.
Phó Tự Trì nhấc chân bước lên.
Đôi môi đỏ mọng của Lê Sơ khẽ mở, đáy mắt trong suốt lộ ra thần sắc hoảng hốt, câu "Không" trong miệng cũng không thể nói ra miệng.
Ngay cả một tia niệm tưởng cuối cùng của cô anh cũng muốn gạt bỏ.
Dây chuyền vàng yếu ớt, lập tức bị nghiền thành vài đoạn, mặt dây chuyền Linh Lan kia cũng bị giãm đến biến dạng.
Lê Sơ ngồi xổm xuống, muốn nhặt lên, lại bị Phó Tự Trì quát lớn: "Em dám!"
Bàn tay vươn ra dừng lại giữa không trung.
Cô ấy không dám.