Mơ Ước - Tô Mã Lệ

Chương 72

Vào sáng ngày mùng ba đó.

Kỷ Văn Bác đi cùng mẹ đến siêu thị mua đồ, nhưng anh về nhà trước bằng đường khác, vì thế, anh thấy người ba nói cùng bạn bè đi đánh bài là Kỷ Đảo Vân đang lái xe, trên xe chở một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia ngồi ghế sau, nhưng cách một khoảng, Kỷ Văn Bác vẫn nhận ra được, đó là mẹ Viên Vũ.

Anh vẫy xe đi theo, trên đường còn nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, hỏi anh sao vẫn chưa về nhà, ngón tay anh phát run, giọng nói bình tĩnh: "Con có hẹn với bạn học, đi tìm cậu ấy chơi."

"Được rồi, trưa nhớ về nhà ăn cơm." Mẹ Kỷ nói xong cúp điện thoại.

Anh đi theo xe đến Đình giao, chưa đến đây bao giờ, tài xế nói cho anh biết, chỗ này là khu chung cư có nhiều bà hai, kẻ có tiền đều nuôi tiểu tam ở đây.

Kỷ Đào Vân cho xe dừng lại, người phụ nữ đã ngụy trang đi xuống mua ít trái cây, chắc là quên mang tiền, Kỷ Đào Vân đi theo xuống thanh toán tiền.

Kỷ Văn Bác ngây ngốc nhìn một màn này, hoảng hốt nghe thấy có người gọi tên anh, nhưng theo bản năng anh muốn trốn đi, lúc đấy chỉ có một ý nghĩ: Không được để Viên Vũ biết.

Anh sẽ không nói dối, mỗi lần nói dối sẽ bị Viên Vũ phát hiện, cô còn dạy anh, nếu muốn nói dối, có thể đứng ở chỗ tối một chút, như vậy người khác sẽ không thấy mắt anh, chỉ nghe được giọng nói, sẽ tin ngay.

Anh bị dày vò trong một khoảng thời gian dài, rơi vào một vòng tuần hoàn tự mình giãy giụa.

Anh không biết nên làm gì bây giờ.

Mỗi một lần đối mặt với Viên Vũ, anh đều nhớ đến ba mình, cùng mẹ của Viên Vũ, nhớ đến ngày mùng ba đó, mẹ anh đi mua đồ ăn, mà ba anh lái trộm xe, dẫn theo bạn gái là mẹ Viên đi yêu đương vụng trộm.

Chuyện này giống một như một cái gai cắm trong cổ họng, anh phát hiện mình không có cách nào mang tâm tình đơn thuần mà đối đãi với Viên Vũ, không có cách nào bình tĩnh yêu cô.



"Em không cần anh xin lỗi, em cần anh nói đây là giả, chuyện này không phải sự thật."

Viên Vũ đánh đấm ngực anh: "Kỷ Văn Bác, anh nói đi, anh nói, đây không phải là thật, đây là giả."

Kỷ Văn Bác rơi nước mắt: "Anh cũng hi vọng, nó là giả."

Mẹ Kỷ nghe thấy động tĩnh chạy nhanh mở cửa đi vào, thấy hai người đã khóc thành như vậy, hoảng sợ:

"Sao lại thế này? Hả? Văn Bác, đừng bắt nạt miu miu, sao vậy, miu miu dừng khóc."

Viên Vũ lau mặt mình: "Dì, con không sao."

Cô hít hít mũi, hai mắt đỏ hồng đi ra, mẹ Viên đến gọi cô về ăn cơm, thấy cô khóc đỏ bừng cả mặt, nôn nóng hỏi: "Miu miu, làm sao vậy, đây là?"

"Đừng chạm vào con!" Viên Vũ trừng mắt nhìn bà, giây tiếp theo, lại khóc lên: "Mẹ, bây giờ con không muốn nhìn thấy mẹ."

"Làm sao vậy?"

Mẹ Viên kinh ngạc: "Miu miu?"

Viên Vũ đi vào cửa, cầm túi của mình muốn đi, ba Viên thấy mặt cô khóc đầy nước mắt, tưởng Kỷ Văn Bác bắt nạt cô, kéo tay cô hỏi:  "Có phải Kỷ Văn Bác bắt nạt con không? cái thằng nhóc đó, để ba sang làm thịt nó."


"Không phải, ba."

Viên Vũ vừa khóc vừa lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ chảy ra lau mãi cũng chẳng hết, khóc như một đứa trẻ: "Ba...hu hu...ô ô..ba..."

Mẹ Viên đi vào, chạy nhanh đến lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô:



"Đứa nhỏ này, từ nhà Văn Bác về đã khóc thành thế này, tôi hỏi gì nó cũng không nói."

"Miu miu, nói cho ba biết, xảy ra chuyện gì?" Ba Viên dỗ dành cô:

"Không sao cả, nói, ba sẽ đứng ra làm chủ, con muốn ba đánh Kỷ Văn Bác, ba cũng sẽ không nhiều lời một câu."

"Miu miu?" Mẹ Viên đưa tay sờ đầu con gái, dịu dàng hỏi: "Là mẹ sai chỗ nào sao?"

Viên Vũ ngẩng đầu từ ngực ba Viên lên, nói với ba cô: "Ba, ba cùng Viên Kỳ đi ra ngoài được không?"

Ba Viên sửng sốt, thấy dáng vẻ này của Viên Vũ, lại không đành lòng, đưa một ánh mắt cho mẹ Viên, nhanh vào phòng Viên Kỳ lôi kéo cậu đi ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn lại hai người, bà cầm khăn giấy lau nước mắt cho Viên Vũ, sau đó đi cầm cốc nước đến: "Muốn nói với mẹ à con?"

"Mẹ." Viên Vũ đỏ mắt hỏi bà: "Mẹ có làm việc gì, phải xin lỗi ba không?"

Mẹ Viên có chút kinh ngạc, không hiểu sao cô lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn là trả lời: "Không có."

"Vậy mẹ nói cho con." Viên Vũ nhìn chằm chằm bà, nước mắt vẫn đang rơi xuống:

"Vào mùng ba tết, mẹ với chú Kỷ đi đâu vậy?"

Mẹ viên yên lặng một lát, không nói gì.

Viên Vũ lại che mặt khóc lóc rít gào lên: "Sao mẹ có thể như vậy! Sao mẹ lại có thể như vậy!"
Bình Luận (0)
Comment