Mộc Hề Bạch - Lãnh Tĩnh Lãnh Tĩnh Liễu

Chương 6

Xuyên qua hai con đường nhỏ sâu thẳm, lại đi thêm một lát mới tới miếu đường mà tiểu tăng nói. Quy mô của miếu đường thoạt nhìn không nhỏ, hẳn là có thể chứa đến mấy trăm người, cửa lớn đều được làm bằng gỗ đỏ, nhìn rất khí khái.

Mới tới lúc này, Quân Mộc Hề mới cảm nhận được rõ ràng Đại Phật Tự này khổng lồ tới mức nào, khi nãy còn đi ngang qua đến ba bốn miếu thờ loại nhỏ, còn có một ít phòng ốc cho các tiểu tăng ở, một ít kiến trúc tương đối phồn hoa, có lẽ là để cho một số người đức cao vọng trọng, địa vị cao cư trú, trước cửa đều có tiểu tăng quét tước.

Phật môn tịnh địa? Hình như hoà thượng ở thế giới này không giống như những gì cậu biết thì phải. Trong đầu lại hiện ra gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia, rồi chợt cảm thấy hết thảy chuyện này cũng thực có lý, nhìn miếu thờ như cung điện trước mắt kia, có lẽ chẳng thua kém gì hoàng cung đâu.

Chờ đến khi cậu tới, miếu đường đã đầy người, rất rất nhiều tăng nhân đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, một tay cầm Phật châu, một tay gõ mõ, trong miệng không ngừng tụng kinh văn “Bồ đề tát đóa bà gia ma ha tát……”

Gần như có đến hơn một trăm tăng nhân đang tụng kinh, một lượng lớn người cùng tụng kinh đúng là một khung cảnh hoành tráng, trong thoáng chốc còn khiến Quân Mộc Hề hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại nghiêm túc. Cậu ngẩng đầu nhìn nhìn, thấy Mộ Bạch đang ở trên đài cao trên cùng, bởi vì khoảng cách có hơi xa nên cậu chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông ấy, hắn đang nhắm hai mắt, tụng kinh cùng những tăng nhân phía dưới này.

Quân Mộc Hề đỏ mặt, nhẹ nhàng bước tới một chiếc đệm hương bồ ở trong góc gần đài cao nhất, cậu mím môi như đang cố nén cái gì đó. Thì ra là do người đàn ông kia bắt cậu phải kẹp ngọc thế, lúc đi đường thì không ngừng cọ xát nên đã tiến vào một chỗ rất sâu, cậu phải cố nén mới không phát ra tiếng rên rỉ xấu hổ.

Thở ra một hơi, cậu gian nan ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, quần lót sớm đã ướt dầm dề dâm thủy, đến mức bây giờ còn cảm thấy hơi lạnh. Cậu oán hận trừng mắt nhìn người đàn ông đang vô cùng nghiêm túc trên đài, đôi mắt đào hoa có chút u oán. Lỗ nhỏ hôm qua được dễ chịu sớm đã thực tủy biết vị, giờ lại càng chảy dâm thủy không ngừng, khát vọng thứ to lớn kia tới chữa ngứa.

Tai Quân Mộc Hề nghiêm túc nghe kinh văn, trong đầu lại nghĩ tới dương vật lớn của người đàn ông đó, thực sự đến chính cậu cũng phải phỉ nhổ mình. Nhưng thân thể lại càng ngày càng hưng phấn.

Thật sự không chịu nổi cảm giác tê dại trong lỗ nhỏ, ngọc thế kia cũng sẽ không tự chuyển động, càng khiến cậu vô cùng sốt ruột, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cẩn thận nhìn bốn phía, thấy chỗ này rất khuất, hơn nữa mọi người đều đang nhắm hai mắt tụng kinh, có làm chút gì cũng sẽ không ai phát hiện.

Quân Mộc Hề cuối cùng vẫn để dục vọng thắng lý trí, tay nhỏ trắng nõn đã không nhịn được mò xuống dưới, cách một tầng vải dệt, dương vật thanh tú đã phồng lên, bên trên còn có vệt nước, đó là dâm dịch do gậy thịt nhỏ phun ra, cậu xoa nắn hai lần rồi không khỏi sờ soạng xuống dưới.

Chỗ này lại càng quá đáng hơn, dâm thủy đã khiến quần sũng nước, ngọc thế cũng đã vào sâu trong theo tư thế cậu ngồi xếp bằng, chỉ cần cử động nhẹ là có thể sảng khoái đến kinh người. Cậu nghiến chặt răng, đề phòng bản thân thoải mái quá mức mà rên rỉ thành tiếng.

Một bàn tay cách quần áo đè lại ngọc thế đằng trước, chậm rãi cắm rút trong lỗ nhỏ, từ hôm qua khai trai, Quân Mộc Hề càng cảm nhận được chỗ mỹ diệu này, động tác cũng dần dần có kết cấu, mục đích là tìm nơi khiến cậu thoải mái nhất trong lỗ nhỏ.

Thiếu niên thoải mái đến mức nheo lại đôi mắt đào hoa, thân thể khẽ lay động, động tác dưới tay càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng thấy không thỏa mãn. “Ưm… muốn quá…” Thiếu niên nheo mắt, nghe tiếng tụng kinh bên tai, thân thể dường như càng trở nên mẫn cảm. Quá kích thích, nơi này là miếu đường thần thánh, cậu lại đang tự an ủi giữa một đám hòa thượng, thiếu niên càng nghĩ càng hưng phấn, động tác trong tay càng nhanh hơn.

“Ha a… ưm…” Cậu vô thức nhìn về phía người đàn ông trên đài cao, lại phát hiện không biết hắn đã mở mắt từ khi nào, trong tay đang nắm Phật châu, mõ cũng đang gõ liên tục, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cậu.

Quân Mộc Hề bị ánh mắt hắn kích thích đến run lên, ngọc thế vừa lúc cọ qua điểm kia trong lỗ nhỏ, một dòng điện xông thẳng lên da đầu, sướng tới mức cậu tiết luôn ra trước mặt hắn, từng luồng dâm thủy làm ướt quần áo, thậm chí còn chảy lên trên đệm hương bồ.



Mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng, thật sự không dám nhìn người đàn ông kia nữa, bị phát hiện dưới tình huống này khiến cậu xấu hổ tới mức không chỗ dung thân. Nhanh chóng ổn định hơi thở, lại nhanh chóng chỉnh lại quần áo, quy củ ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, ngọc thế cũng ngoan ngoãn cắm vào.

Ngay lúc cậu thấp thỏm nghĩ xem liệu người đàn ông kia còn chú ý tới mình không, một tiểu tăng đột nhiên đi tới bên người cậu nhỏ giọng nói “Phương trượng bảo ngài đến gần người nghe lễ.”

Quân Mộc Hề ngây người chớp chớp mắt, nhanh chóng nhìn thoáng qua hòa thượng trên đài, thấy người nọ sớm đã thu hồi ánh mắt, lại đang nhắm mắt tụng kinh, dường như mọi việc vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu.

Đến gần nghe lễ chính là tới ngồi cạnh nơi hắn tụng kinh, bởi vì đó là nơi gần Phật Tổ nhất, có mấy người có địa vị cao đang ngồi rải rác cách hắn không xa.

Cậu có hơi không thể tin được là mình cũng có tư cách bước lên, nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao giờ cậu vẫn thấy người mình hơi nhũn ra, ngang nhiên tự an ủi rồi bị bắt gặp, cậu không biết liệu người đàn ông kia có thể nổi giận không, dù sao đây cũng là nơi trang nghiêm như vậy.

Khi cậu cẩn thận bước qua, Mộ Bạch mở bừng mắt, ý bảo cậu ngồi vào trước mặt hắn. Vị trí này thực sự có hơi đặc thù, bởi vì trên đài cao có một tấm bình phong nửa trong suốt, người ngồi dưới thực ra cũng chỉ trông thấy đầu và nửa người trên của hắn, mà mấy người ngồi nghe lễ kia cũng chỉ ngồi xung quanh đài cao mà thôi, còn cách hắn một đoạn không nhỏ. Cậu cứ vậy ngồi qua đó sao?

Thấy người đàn ông vẫn không nói gì, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa, cầm đệm hương bồ bước qua đó. Ánh mắt hắn nhìn theo tay cậu, hơi nhíu mày. Quân Mộc Hề sợ tới mức run lên, suýt nữa làm rơi đệm hương bồ, cậu sực nhớ dâm thuỷ của mình vẫn còn dính trên đây.

“Lại đây.” Người đàn ông thấp giọng nói một câu, giọng điệu không rõ hỉ nộ, nhưng cậu cứ thấy trong lòng mình đang sợ hãi.

“Em… em không cố ý…”

Thiếu niên mở to đôi mắt vô tội, đáng thương hề hề nhìn người đàn ông, dường như muốn tranh thủ sự đồng tình. Đồ hòa thượng thối, rõ ràng khuôn mặt lạnh băng mà sao còn đẹp trai thế chứ! Nội tâm cậu thầm than.

“Cởi quần.”

“…Gì?” Cậu không nghe lầm chứ… Bây giờ? Cởi quần? Phía dưới còn có hơn trăm người nhìn mà!

Người đàn ông thấy quần cậu ướt đẫm, còn cả vệt nước trên đệm hương bồ, “Hồ nháo!” Thiếu niên bị quát đến rụt cổ, cũng không dám nữa nhiều lời nữa, im lặng cởi quần. Cậu biết chỗ này còn có bình phong nên người khác không nhìn thấy được, nhưng bên tai vẫn nghe thấy tiếng tụng kinh vang dội, hai chân tuyết trắng không khỏi mất tự nhiên rụt rụt. Xấu hổ quá.

Một bàn tay to hung hăng đột ngột đẩy ngọc thế vào nơi sâu nhất, lại nhanh chóng rút ra. Thiếu niên bị hắn đột ngột ra tay không kịp đề phòng, suýt nữa đã kêu lên. Cậu cắn chặt răng, ánh mắt lên án nhìn hoà thượng đang nghiêm trang chơi trò lưu manh kia.

“Đây là trừng phạt.” Người đàn ông nói xong liền vươn tay sờ vào lỗ nhỏ ướt dầm dề, trên tay hắn cầm một chuỗi tràng hạt tụng kinh, các hạt lớn nhỏ khác nhau rồi đẩy vào trong lỗ nhỏ của cậu.

“Ưm… ưm…” Lỗ nhỏ của thiếu niên co chặt, cảm giác bị dị vật xâm lấn thật sự quá mức mãnh liệt, hạt châu mượt mà cọ vào khiến cậu vừa đau vừa sướng, rồi lại không thể không cố nén tiếng rên rỉ.



“Ha a… sư… phụ… em biết sai rồi mà… tha cho đồ nhi đi…”

Người đàn ông lại không thèm để ý tới cậu cầu xin, chỉ cố nhét hai hạt cuối cùng vào, vì lỗ nhỏ đã bị lấp đầy nên hai hạt cuối cùng thực sự khó mà đẩy vào nữa.

“Ưm a… từ bỏ!… Quá nhiều, không nhét được đâu… ôi… sư phụ, tha cho em đi mà…” Phía dưới bị nhét đầy, thật sự ăn không vô mà người đàn ông kia cứ cố nhét.

“Đồ nhi ngoan… thả lỏng nào, nuốt hai viên cuối cùng vào đi.” Giọng người đàn ông trầm thấp mang theo cả chút dịu dàng mà cậu chưa từng nghe, khiến người ta không khỏi thả lỏng lại, đúng lúc này, người đàn ông thuận thế nhét nốt hai hạt vào.

“Ưmmm!? Ưm aaaa!…” Thiếu niên bịt chặt miệng, hai hạt châu kia khiến mấy hạt trong cùng đâm tới tận tử cung cậu. Khoái cảm thật lớn khiến cậu không ngừng run rẩy, bàn tay nắm chặt tăng bào của người đàn ông, nước mắt liên tục chảy.

Tay người đàn ông nhẹ nhàng ấn ấn lỗ nhỏ, còn xoa nắn lôi kéo, dường như đang an ủi thiếu niên, khiến khoái cảm của cậu càng thêm mãnh liệt.

“Ưm!… Aaaaaa!…” Khi hạt châu kia không biết đã cọ xát vào tử cung bao nhiêu lần, cuối cùng thiếu niên đã không chịu nổi mà tiết ra, người đàn ông giờ đã nửa ôm cậu, hạ thân trần trụi bị gian dâm ở trước mặt mọi người mà tới cao trào. Một luồng dâm thuỷ phun ra khỏi lỗ nhỏ khiến chuỗi hạt kia đều bị cọ rửa, bàn tay to của người đàn ông kia lại càng dính nhớp.

“Ha… Ha aaaa…” Thiếu niên ghé vào đầu vai hắn không ngừng thở hổn hển, còn vo thức vặn vẹo mông, muốn hắn nhanh chóng lấy hết hạt châu trong lỗ nhỏ ra cho mình, cảm giác khoái cảm nửa vời này thực sự tra tấn cậu đến muốn chết.

“Sư phụ… em không dám nữa, trở về lại trừng phạt em được không… đừng… đừng ở đây.” Mông Quân Mộc Hề cọ xát vào thân dưới của người đàn ông rồi làm nũng nói. Cậu cảm thấy thẹn vô cùng, tuy bị người vây xem cũng sẽ có khoái cảm, nhưng dù sao vẫn là nhóc xử nam mới vừa khai bao không lâu, cảm giác kích thích này vẫn khiến cậu không chịu nổi.

Người đàn ông hơi hơi gật đầu, nhẹ nhàng kéo hết tràng hạt ra, cũng không nói gì nữa, chỉ mặc lại quần áo cho cậu, để cậu ngồi ở một bên rồi tiếp tục nhắm mắt tụng kinh.

Chờ tới khi tụng kinh xong đã tới gần chạng vạng, Quân Mộc Hề ngồi tới mức tê chân, cũng tê hết cả mông, nào còn nghĩ tới chuyện trừng phạt hay không trừng phạt. Giờ cậu chỉ muốn rời đi thật nhanh, nghe tụng kinh mấy giờ, cậu cảm thấy như mình sắp bị siêu độ rồi.

Vất vả lắm mới về được đến phòng, ăn xong đồ ăn thị nữ đưa tới, vốn đang định nằm trên giường ngủ một giấc thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Cậu còn không kịp xem xét đã cảm nhận được một tia lạnh lẽo, còn kèm theo một mùi hương thanh lãnh rất dễ chịu. Mũi Quân Mộc Hề ngửi ngửi, hình như mùi hương này có hơi quen thuộc.

 

------oOo------

 

Bình Luận (0)
Comment