Edit: riri_1127
Chương 15: Anh nghĩ không biết có nên giam em lại không
"Em gọi điện thoại hỏi cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì."
Ôn Tưởng cũng có chút sốt ruột, rõ ràng Du Nguyệt mới vừa nói cố gắng trang điểm để gặp Nguyễn Tự Bạch mà sao hiện tại lại biến mất rồi, thậm chí còn nói dối, đây cũng không phải là phong cách của cô.
"Không cần." Nguyễn Tự Bạch ngăn cản, trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu lộ nào, "Đừng gọi điện thoại cho ấy."
"Vì sao?"
Nguyễn Tự Bạch nói: "Tốt nhất đừng gọi."
Thanh âm của anh rất nhẹ nhưng lại tràn đầy lực uy hiếp, Ôn Tưởng bên kia điện thoại quả nhiên lập tức bị mấy chữ đơn giản của anh làm cho nổi da gà.
Ôn Tưởng nhu thuận đồng ý, "Vâng ạ."
Cô ấy vừa đáp, bên kia điện thoại đã dập máy, Ôn Tưởng lập tức tìm Wechat của Du Nguyệt, gọi video.
Vừa rồi anh nói không được gọi điện thoại, vậy thì bây giờ video call chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Đáng tiếc gọi mấy lần cũng không có người nhấc máy, lần này thì Ôn Tưởng lo lắng thật rồi, cuối cùng cô ấy bỏ cả đám bạn đang chơi đùa trong quán rượu để bắt ngay một chiếc xe trước cửa ra vào, lập tức đến Giang Thượng Viện.
Mà bên kia Du Nguyệt đang cuộn mình ngủ ngon lành trên ghế sô pha.
Một người ngủ say sưa, một người ở ngoài cửa sắc mặt khó coi, một người vội vã chạy đến, đêm nay có chút không bình thường...
Nguyễn Tự Bạch im lặng ngồi xổm trước cửa nhà cô, khuôn mặt đẹp trai vô cùng bình tĩnh.
Anh cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, ngồi xổm xuống co lại thành một đoàn, trên đường đi rộng rãi vắng vẻ trông có chút thê lương.
Lúc Ôn Tưởng và Chu Nhất đi vào Giang Thượng Viện thấy một màn như vậy, một dáng người người đàn ông cao gầy ngồi xổm trước cửa ra vào nhà 801, dưới chân là tàn thuốc rơi tán loạn, ánh mắt người đàn ông trống rỗng không biết đang suy nghĩ gì.
Hai người khá sợ hãi trước cảnh tượng này, bởi vì vẻ mặt bất an đó là thứ mà bọn họ rất ít khi nhìn thấy, dù trước đây anh trầm tính nhưng cũng không đến mức này.
Cái này rất giống...
Bộ dạng như có thứ gì đó bị người khác cướp đi mà chính bản thân mình bất lực chỉ có thể yên lặng đau lòng.
Nguyễn Tự Bạch cũng chú ý tới bọn họ nhưng anh không đứng dậy, chỉ ngước mắt nhìn không nói một câu nào.
Chu Nhất đối diện bị anh làm cho kinh ngạc, đôi mắt hồ ly hẹp dài khẽ chớp.
"Em đến nhà xem có phải cô ấy ra ngoài quên mang điện thoại rồi không."
Ôn Tưởng không nhìn Nguyễn Tự Bạch, cô ấy sợ hãi khi chứng kiến bộ dạng này của anh, ngón tay đặt lên nên nơi mở khóa không nhịn được run rẩy vài cái.
Trong mắt Chu Nhất hiện lên một tia đau lòng, rồi sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy.
Tít tít!
Cửa được mở ra.
Là bạn thân nhất của Du Nguyệt nên Ôn Tưởng biết mật mã, cô ấy cũng là người duy nhất, đương nhiên ngoại trừ cô ấy thì bên ngoài Du Nguyệt cũng không có bạn thân nào nữa.
Sở dĩ đến đây đầu tiên là vì cô ấy thực sự không biết Du Nguyệt có thể đi đâu, hơn nữa còn là vào nửa đêm.
Du Nguyệt là trạch nữ, có thể không ra khỏi cửathì tuyệt đối sẽ không đi cho nên cô ấy mới gấp gáp như vậy.
Đèn đột nhiên bật sáng khiến cô gái đang ngủ say trên sô pha lơ mơ mở mắt, ánh sáng rất chói khiến cô đưa tay lên che mắt theo phản xạ, qua vài giây mới chống người đứng dậy.
"... Ah!"
Chứng kiến mấy người đứng đồng loạt trước mặt Du Nguyệt bị hù đứng đến nhịn không được kêu lên một tiếng, vốn đang mơ màng lập tức bị sợ đến tỉnh.
Du Nguyệt hoảng sợ đến mức suýt lăn khỏi ghế sô pha, may mà Nguyễn Tự Bạch lanh tay lẹ mắt nhanh chóng đỡ lấy cô.
Cơ thể Du Nguyệt uốn cong, gần như cả người dựa vào cánh tay của Nguyễn Tự Bạch.
Động tác này rất mờ ám, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều không có tâm tình chú ý đến, Ôn Tưởng thấy ở góc ghế sô pha có một chai rượu thì đã biết có chuyện gì xảy ra rồi.
"Đang yên đang lành cậu uống rượu làm gì, còn không nghe điện thoại, cậu có biết mọi người lo lắng cho cậu nhiều lắm không, kết quả cậu ngược lại lại ở nhà ngủ!" Ôn Tưởng tức giận lập tức đá văng chai rượu trống rỗng.
Rất ít khi Du Nguyệt trông thấy sắc mặt cô khó coi như thế, sững sờ, nhìn mấy người một vòng cũng không hiểu nổi đã có chuyện gì.
"Làm sao vậy?" Qua cả buổi cô mới xoa đầu, mơ màng hỏi.
"Hôm nay... Cậu không sao chứ!" Ôn Tưởng là kiểu nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, thật sự cô ấy rất ít khi thấy Du Nguyệt uống rượu, hơn nữa còn là rượu trắng.
Nói đến rượu trắng Ôn Tưởng lại nhìn Nguyễn Tự Bạch, thấy anh không nói một lời thì trong lòng lại càng bất an.
Rượu này là lúc trước cô ấy mang từ nhà đến, có khoảng thời gian tâm trạng cô ấy không tốt cần mượn rượu giải sầu mới có thể bình tĩnh trở lại, nhưng mua nhiều mà chẳng uống hết, không ngờ Du Nguyệt rõ ràng còn giữ lại đến bây giờ, còn uống hết cả.
Nếu bị Nguyễn Tự Bạch biết rượu là do cô ấy để lại thì với tính khí đó còn không biết muốn giáo dục cô ra sao.
Du Nguyệt nhỏ giọng đáp, "Không có việc gì, chỉ muốn uống một chút."
Uống một lúc thấy sảng khoái nhưng không ngờ chưa được bao nhiêu đã lăn ra ngủ, rõ ràng là vì cô quá hồi hộp khi gặp Nguyễn Tự Bạch nên mới cần an ủi.
Kết quả người còn chưa gặp cô đã uống say ngủ quên mất, cái này thì làm sao mà nói ra được chứ?
"Đã không có việc gì thì chúng ta về trước đi!" Chu Nhất ở bên cạnh nói một câu.
Ôn Tưởng lắc đầu, "Cậu ấy uống nhiều quá, đêm nay em ở đây ngủ cùng, anh tự trở về đi!"
Chu Nhất bị ánh nhìn chằm chằm của Nguyễn Tự Bạch liếc tới mà da đầu run lên, thúc giục nói: "Nơi này có anh Tự chăm sóc rồi..."
"Chẳng phải ngày mai anh Tự phải đi công tác ư, không có việc gì, em ở lại cho!"
Thật ra Ôn Tưởng muốn nói cũng là bởi vì có Nguyễn Tự Bạch ở đây nên cô mới lo lắng!
Nhưng cô ấy nào dám nói ra miệng, cô ấy sợ.
"Ngày mai anh đây nghỉ."
Nguyễn Tự Bạch từ khi vào cửa không nói lời nào, cuối cùng bây giờ cũng đã lên tiếng.
Du Nguyệt vội vã khoát tay, "Tôi không sao, có thể tự lo cho bản thân được, bình thường uống rượu xong chỉ muốn ngủ nên không cần ai chăm sóc, mọi người về nhà đi!"
Cô liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Ôn Tưởng, giọng nói bỗng nhẹ hơn trước rất nhiều, "Thật sự không có ý muốn phiền mọi người, phiền anh đưa Ôn Tưởng về nhà."
Chu Nhất gật đầu nhẹ với Nguyễn Tự Bạch, sau đó lôi kéo Ôn Tưởng đi về phía cửa ra vào.
Ôn Tưởng đi một bước quay đầu ba lần, nhưng thấy biểu cảm của Nguyễn Tự Bạch thì biết không đi không được, dặn dò vài câu xong cũng chỉ có thể cùng Chu Nhất trở về.
Du Nguyệt đỡ thân thể mệt mỏi đưa hai người ra cửa, nhìn họ vào thang máy rồi mới quay lại.
Có lẽ chân cô quá mỏi nên suýt nữa đã ngã xuống, chính là Nguyễn Tự Bạch ở bên cạnh đỡ lấy, sau đó cô thu tay lại và nói lời cảm ơn.
"Sao em lại uống rượu một mình?" Nguyễn Tự Bạch rót cho cô cốc nước, nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ tươi cười trên mặt làm anh người ta nhìn mà nhẹ nhõm vô cùng.
Du Nguyệt bưng ly nước uống mấy ngụm như gà con mổ thóc, cái loại cảm giác không được tự nhiên lại dâng lên, cô cũng không dám nhìn anh, không nói chuyện.
"Tôi còn tưởng em đi gặp bạn qua mạng với bạn rồi." Thanh âm của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Du Nguyệt sững sờ, sau khi kịp phản ứng đã lập tức ngẩng đầu nhìn anh, vừa vặn hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này trên mặt anh đã không còn vẻ tươi cười ôn hòa như vừa rồi nữa, khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn không có biểu cảm.
"Em biết hiện tại tôi đang suy nghĩ gì không?" Anh hỏi.
Du Nguyệt không nói lời nào.
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, sau đó anh nói từng câu từng chữ: "Tôi suy nghĩ không biết có nên giam em lại hay không."
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy kinh ngạc, khóe miệng anh khẽ cong lên rồi nói tiếp: "Như vậy thì em chỉ thuộc về một mình tôi rồi, không phải sao?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: du: thế này là sao?
Nguyễn: a, chương sau em sẽ biết ~
________________________
Sáng nay ở cty edit chương này mà tốn nhiều tg mới xong, vì tui mới ct ny hơn 3 năm, buồn nhiều mấy bà ưiii