Môi Hôn Đỏ

Chương 17

Edit: riri_1127

Chương 16: "Giống tôi thì không thích sao?"

Sự biến chuyển của anh vô cùng đột ngột làm Du Nguyệt phản ứng không kịp, nhìn đôi mắt lạnh lùng khác hẳn lúc trước mà lòng cô siết chặt.

Khuôn mặt của người đàn ông vẫn đẹp trai như thường nhưng nhìn vào lúc này lại làm cho cô có cảm giác lạnh cả sống lưng, sau đó toàn thân nổi da gà.

Bá Đạo? Bệnh kiều? Hoang tưởng?

*Bệnh kiều: Theo định nghĩa của baike thì "bệnh kiều" là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác... nguồn:trainghiemsong.vn

Nham hiểm? Điên cuồng? Hung bạo? Tâm thần?

Có thể vì là tiểu thuyết gia nên rất nhanh Du Nguyệt đã nghĩ đến rất nhiều từ mấu chốt.

Bị anh nhìn chằm chằm làm toàn thân cô run lên, không chịu nổi ánh mắt ấy nên hơi nghiêng đầu, rất nhanh cằm cô đã bị người đàn ông nắm lấy, anh "điều chỉnh" khuôn mặt cô về chính diện, hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau, chưa qua hai giây Du Nguyệt đã toát mồ hôi lạnh.

Tình huống này là sao?

"Nguyễn Tự Bạch... Anh không sao chứ!" Cô cố nén cảm giác bất an, lên tiếng hỏi anh, nhưng vì vô cùng căng thẳng nên giọng điệu hơi thận trọng.

Nguyễn Tự Bạch cũng không đáp lời, hai người rất gần nhau, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào môi cô.

Hôm nay Du Nguyệt son môi màu đậu, ánh sáng từ ngọn đèn chiếu rọi lóe ra một lớp bóng nhàn nhạt, vì rất gần nên thậm chí anh có thể nhìn thấy vân môi của cô, khi đóng mở nói chuyện còn lộ ra răng cửa trắng sáng đều tăm tắp.


Thật xinh đẹp.

"Hôm nay em thoa son tôi tặng sao?" Anh hỏi, ngữ khí vẫn lạnh băng như trước.

Du Nguyệt quả thực bị sự khác thường của anh hù đến mơ màng, cô thật sự không hiểu tại sao anh lại thành như vậy, anh của hiện tại mang lại cho cô cảm giác xa lạ hay thậm chí là sợ hãi.

Loại tình huống này cô còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhu thuận gật đầu.

Ngón tay cái của người đàn ông xoa môi cô, anh vuốt v e môi cô từ trái sang phải rồi xoa vòng tròn, động tác vừa chậm vừa cẩn thận, dọa cho mặt Du Nguyệt trắng bệch.

Bị xoa như vậy làm son phai đi không ít, lại lộ ra màu sắc hồng hào của làn môi mộc, Du Nguyệt bị sự thay đổi của anh dọa sợ động cũng không dám động, phía sau lưng cô đã một tầng mồ hôi lạnh.

"Thật sự chỉ có thể tiếp nhận người đàn ông tính cách nho nhã thôi sao?"

"Kiểu giống tôi em không thích... Thực sự không thích?"

Du Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm đến sắp khóc, lúc này cô cũng nhịn không được nữa, trừng mắt hét lên, "Không thích, một chút cũng không thích, anh còn như vậy tôi sẽ tức giận đấy!"

Cô đột nhiên tức giận làm anh sững sờ, sau đó anh thu tay về, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, hai người không nói gì.

Qua chốc lát, Nguyễn Tự Bạch đột nhiên bật cười, âm trầm trên khuôn mặt cũng biến mất theo nụ cười ấy, trở thành một khuôn mặt tươi cười vô cùng dịu dàng.

"Dọa đến em rồi?" Anh hỏi, biểu lộ dịu dàng chết người.


"Xem ra thật sự dọa em rồi."bAnh đưa cốc nước cho cô và cố nén cười nói, "Tôi diễn theo phim đấy, không ngờ em sợ thật."

Du Nguyệt ngơ ngác nhìn anh một hồi lâu mới kịp phản ứng lại, cô bưng ly nước trong tay lên uống cạn, vừa vuốt ngực vừa trách móc: "Anh có tật xấu, thật sự dọa tôi rồi."

Nguyễn Tự Bạch cười đến híp mắt, anh ngồi xuống bên cạnh cô, "Thế đã tỉnh rượu chưa?"

Mặt Du Nguyệt cắt không còn chút máu, "Bất tỉnh cũng bị anh làm cho tỉnh lại."

Người đàn ông đáp, "Tỉnh là tốt rồi, lần sau em uống say thì tôi lại dùng loại phương pháp này giúp em giải rượu."

Du Nguyệt giận muốn chết, lập tức chỉ tay vào anh uy hiếp, "Nếu anh dám như vậy thì tôi sẽ không để ý tới anh nữa, có tin hay không."

Có lẽ biểu hiện của cô quá nghiêm túc hoặc vì điều gì khác, khóe miệng đang tươi cười của Nguyễn Tự Bạch cứng đờ thấy rõ, sau đó anh vươn tay nắm lấy ngón trỏ của cô, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau và không khí xung quanh bỗng trở nên mờ ám.

Ngón trỏ cô bị anh nắm trong tay giống hệt như cách anh nắm ngón tay cô khi ngủ ngày đó, vẫn nóng như lửa, Du Nguyệt cảm giác cả người mình cũng nóng lên theo.

Nhưng cũng chỉ là vài giây đồng hồ ngắn ngủi anh đã buông tay cô ra, nói khẽ: "Được, lần sau không như vậy nữa."

Không khí mập mờ lập tức tản đi không ít.

Nguyễn Tự Bạch ngồi nghiêm chỉnh, đường nét khuôn mặt anh đẹp đến sững sờ, Du Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức nghiêng đầu, cô sợ nhìn nữa sẽ mất bình tĩnh.

"Ngày mai chúng ta đi lúc mấy giờ?" Anh hỏi.


Chỉ vài từ ngắn gọn đã làm cho Du Nguyệt rơi vào không khí mập mờ lần nữa, tai cô không khỏi đỏ ửng, điều này cũng khiến cho đôi mắt của người đàn ông bên cạnh tối thêm vài phần.

Ngay khi Nguyễn Tự Bạch sắp trầm mê, bên cạnh truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô gái: "Anh sắp xếp là được."

Trái tim anh như đông cứng lại, một cảm giác tê dại lập tức lan ra cả giọng nói, ánh mắt trở nên thâm trầm, hô hấp cũng trầm xuống không ít.

"Vậy ngày mai tôi sẽ nói cho em." Giọng nói của anh khàn hơn thấy rõ.

Vì Du Nguyệt quá thẹn thùng nên không chú ý tới biến hóa của anh, cô cúi đầu nhìn mũi giày mình sau đó "ừm" một tiếng đáp lại.

Xong xuôi hết thảy, đêm đó Du Nguyệt mất ngủ.

Ngủ không được còn có Nguyễn Tự Bạch nhà đối diện, anh nằm trên giường tuy nhắm nghiền mắt nhưng lại vô cùng tỉnh táo, trong đầu vẫn nghĩ đến phản ứng đêm nay của Du Nguyệt.

Bộ dạng cô nói cô không thích anh "Cố ý diễn kịch", cô nói nó rất đáng sợ, cô nói mình bị dọa.

Cô nói, nếu sau này còn như vậy thì cô sẽ không để ý tới anh nữa...

Trong bóng tối người đàn ông không khỏi thở dài, thanh âm tràn đầy miễn cưỡng và đắng chát, xem ra anh còn phải tiếp tục giả vờ làm người đàn ông ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời!

Thế nhưng thật sự anh giả vờ mệt mỏi quá...

*

Ngày hôm sau Du Nguyệt dậy rất sớm, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của mình trong gương, may mắn là không có nốt mụn ngoài ý muốn nào, vì hầu như cô thức trắng cả đêm không ngủ nổi.

Đánh răng tắm rửa, thay quần áo trang điểm, Du Nguyệt đã cố gắng hết sức để "trang trí" khuôn mặt của mình, sau khi hoàn thành thậm chí còn quay video gửi cho Ôn Tưởng, được cao thủ trang điểm khen ngợi cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhớ dè dặt trong buổi hẹn hò đầu tiên đấy. Dù hiện tại có rất nhiều phụ nữ theo đuổi đàn ông, nhưng cậu cũng không nên quá chủ động cho dù anh ấy là người đã hẹn trước"


"Tuy Nguyễn Tự Bạch không phải cái loại thích động chạm nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút, cảm giác có cái gì không đúng thì lập tức rời đi, con gái phải biết bảo vệ bản thân."

"Nhớ để sẵn trong túi một ít đồ trang điểm và khăn ướt, sau khi ăn xong nhớ để ý xem răng có dính thức ăn không, còn nhớ rõ bạn cùng lớp chúng ta đó..."

Du Nguyệt vừa nói chuyện vừa kiểm tra đồ đạc trong túi xách, cuộc nói chuyện chỉ chấm dứt khi tiếng gõ cửa vang lên.

Trước lúc tắt máy Ôn Tưởng nói câu cuối cùng với cô, "Đừng phát triển quá nhanh, từ từ sẽ đến từ từ sẽ đến, đừng để bản thân hối hận."

Du Nguyệt nghiêm túc gật đầu với cô ấy biểu thị, "Tớ nghe cậu."

Chậm rãi mở cửa ra, đầu tiên cô vươn đầu ra khỏi cửa để xem xét, sau đó ánh mắt bắt gặp người đàn ông đang đứng ở bên trái cửa chờ đợi.

Anh quay đầu cười: "Buổi sáng tốt lành!"

Lúc này Du Nguyệt mới mở hẳn cửa ra, vì xấu hổ và căng thẳng làm khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô hơi đỏ ửng, điều này cũng làm cho hai má vốn đã hồng hào của cô càng thêm xinh đẹp, Nguyễn Tự Bạch liếc nhìn cô một cách "tình cờ", một tia ngạc nhiên nhanh chóng lướt qua mắt anh.

Chỉ thấy Du Nguyệt khẩn trương vuốt mái tóc dài, sắc mặt thẹn thùng vẫy tay với anh: "Chào buổi sáng."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Nguyễn: hôm nay vợ thật đẹp, anh yêu quá đi thôi ~

Du: câm miệng!

Nguyễn: thực không dám giấu, tên con anh đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Du:...

Bình Luận (0)
Comment